Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 281: Qua đời

Lý Ngọc Phụng không ngờ Hàn Thành còn ra một chiêu này nữa, bà ấy nhận bao lì xì rồi mở ra nhìn, bên trong
lại đựng đến năm tờ Đại Đoàn Kết, thế này có thể mua được hai mươi lăm cân thịt lận, Lý Ngọc Phụng không
khỏi thở dài một hơi, lắc đầu: “Hàn Thành này cũng thiệt tình, con trai cũng không thể làm đến mức được như
thằng bé”
Lương Hồng Mai và Trương Xuân Anh hít ngược một ngụm khí lạnh, cùng đưa mắt nhìn nhau, những thứ ở trong nhà đều không đáng tiền, sau khi chất đồ đầy trong cốp sau của anh cũng không đến năm đồng tiền, chú nhà
mình cũng thật hào phóng quá.
Mấy người đàn ông trong nhà cũng đưa mắt nhìn nhau, Tô Chấn Trung và Tố Chấn Hoa đều im lặng trong sự áy náy, quả thật bọn họ làm con trai lại không bằng một người con rể như Hàn Thành.
Cách lên đường về lại thành phố cũng giống như khi đến, buổi trưa Hàn Thành nghỉ ngơi hai tiếng, Tô Tiếu Tiếu
và đám trẻ mệt thì có thể ngủ trên xe bất cứ lúc nào, buổi tối ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh, còn thuận tiện tới
bộ phận y tế tặng Trần Băng Dương ít đặc sản quê rồi mới về bộ đội.
Cả gia đình vừa nhanh vừa chậm cuối cùng cũng về đến bộ đội trước khi mặt trời hoàn toàn xuống núi.
Đám trẻ vẫn có hơi rầu rĩ không vui, dường như kéo theo bầu không khí ở toàn bộ quân khu đều trở nên vô cùng
nặng nề.
Cháo Bột Mì Cơm và Hoa Hoa đều rất khỏe mạnh, rau dưa trong nhà cũng được chăm sóc vô cùng tốt, rời đi vài ngày mà giống như chưa từng có gì thay đổi, có vẻ như chẳng có chỗ nào khác cả.
Hàn Thành dẫn đám trẻ vào nhà dọn dẹp sạch sẽ, Tô Tiếu Tiếu xách túi đặc sản kêu Hàn Thành đưa tới nhà Triệu
Tiên Phong.
Hàn Thành vừa mới đun nước sôi, nghĩ phải một lúc nữa đám trẻ mới có thể tắm nên duỗi tay nhận: “Anh đi chút rồi về, đợi anh về hãng cho bọn trẻ tắm
Hai đứa lớn thì dễ xử thôi, còn Bánh Đậu nhỏ vẫn chưa thể tự mình tắm.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu, chỉnh cái khăn quàng cổ do chính tay cô đan trông không được tốt cho lắm trên cổ Hàn
Thành: “Đi sớm về sớm, anh lái xe cả ngày mệt rồi, hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút”
Đám trẻ còn ngồi xổm bên chuồng gà nhìn gà, Hàn Thành mổ nhanh lên môi Tô Tiếu Tiếu một cái: “Lát nữa
nước sôi em cứ đi tắm rồi nghỉ ngơi trước đi”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Em biết rồi, đi đi”
Khí hậu ở quân khu ấm hơn ở thôn Tô Gia một chút nhưng thời tiết mùa đông vẫn rất lạnh, Hàn Thành bất chất
gió lạnh đi tới nhà Triệu Tiên Phong, dọc theo đường đi cũng không gặp người nào khác, rõ ràng sân trên đường
đều dán câu đối đỏ rực, cảm giác năm mới vẫn còn đó, chắc hẳn phải rất vui vẻ mới đúng, nhưng càng gần đến nhà Triệu Tiên Phong cảm giác lại càng áp lực hơn.
Thẳng đến khi tới trước cửa sân nhà anh ta, thấy trên cửa treo đèn lồng và khăn trắng, trên đèn lồng còn có chữ
“Tế” màu đen khiến trước mắt Hàn Thành tối sầm lại, lẽ nào là…
Anh chạy điên cuồng vào gõ cửa nhà Triệu Tiên Phong.
Người mở cửa là Tiểu Đỗ, Hàn Thành vội vàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Đỗ đỏ hoe mắt: “Chu nhiệm Hàn, ông cụ nhà em đi rồi. Hàn Thành: “Sao lại đột nhiên như vậy? Chuyện xảy ra khi nào?”
Tiểu Đỗ: “Cơ thể ông cụ vẫn luôn không tốt cho lắm, mùa đông năm nay lại quá lạnh nên không chịu được, ba
mươi tết đã đi rồi, hôm qua mới đưa đi chôn xong”
Hàn Thành suýt thì đứng không vững, anh mở miệng một cách khó khăn: “Sao không thông báo cho tôi về đưa
ông cụ?”
Tiểu Đỗ lắc đầu: “Đoàn trưởng nhà em nói anh vất vả lắm mới đưa vợ về nhà mẹ đẻ một chuyến, đang đón năm mới không nên làm hỏng hứng thú của anh, ông cụ chắc chắn cũng có suy nghĩ này.
Sau khi cha mẹ Hàn Thành đi, mấy người trưởng bối đối xử tốt với anh nhất chỉ có chính ủy viên Đàm là một, lão
thủ trưởng xa tận thủ đô là một, sau đó chính là ông cụ nhà họ Triệu, nếu như nói với anh từ trước vậy cho dù xa bao nhiêu anh cũng sẽ nghĩ cách trở về đưa ông cụ một đoạn đường. Thế sự vô thường, bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi: “Tôi vào nhà thắp cho ông cụ nén nhanh
Bầu không khí bị thương trong phòng vẫn chưa tan đi, Cá Nhỏ nhoài người lên bàn viết vẽ còn Châu Ngọc Hòa
ngồi bên cạnh cậu bé im lặng không nói gì, Triệu Tiên Phong ngồi ngây người trước di ảnh đen trắng của ông cụ. Tiểu Đỗ phá vỡ sự yên lặng: “Đoàn trưởng, chủ nhiệm Hàn tới rồi” Triệu Tiên Phong nhìn thấy Hàn Thành đã đỏ hoe mắt, lạnh nhạt nói một câu: “Tới rồi. Hàn Thành gật đầu, biết lúc này nói gì cũng vô dụng nên chỉ đáp một câu: “Tới rồi, xin nén bị thương” Triệu Tiên Phong gật đầu, giọng điệu cố ra vẻ thoải mái: “Người xưa sống đến bảy mươi tuổi đã rất hiếm rồi, hai tay buông xuôi, chúng tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, không tính là quá đột ngột”
1018 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận