Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 517: Trường mới

“Vẫn là Bánh Đậu nhỏ ngoan nhất, anh trai nhìn thấy tivi là không nhấc nổi chân lên. Bánh Đậu nhỏ qua năm tính cả tuổi mụ đã là tám tuổi, đến khi đó nhảy lớp xếp vào lớp bốn, học một học kỳ có thể trực tiếp lên lớp năm. Cơm Nắm cũng sẽ học xong lớp sáu để củng cố một chút, cũng là vì phối hợp với Bánh Đậu nhỏ mà thôi, phương diện trường học Hàn Thành đã liên lạc xong, ở ngay trong ngõ cách đây không xa, trường tiểu học cách nhà gần nhất, còn gần hơn cả trường mẫu giáo.
Lý lịch của Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ vô cùng đẹp, trường học xem qua thành tích và môn học trước đây của đám trẻ, chữ của hai anh em đẹp khỏi cần nói, cho dù thi cử hay là môn học ngoại trừ viết văn ra gần như đều đạt thành tích tốt đứng nhất khối với số điểm tuyệt đối, ngay cả làm văn cũng từng lấy điểm tuyệt đối. Khi biết đám trẻ chính là họa sĩ nhỏ của tranh dài kỳ trên nhật báo, ngay cả thi nhập học cũng không cần mà trực tiếp nhận bọn trẻ ngay, muốn học lớp mấy thì học lớp đó, chỉ sợ bị trường học khác giành lấy, dù sao trường tiểu học bọn họ cũng không tính là trường tiểu học trọng điểm, với lý lịch của bọn trẻ còn có cha mẹ trí thức cao như
vậy, xếp lớp đến trường tiểu học nào cũng sẽ bị giành thôi.
Bánh Đậu nhỏ thật ra đã tự học xong kiến thức lớp năm nhưng Tô Tiếu Tiếu muốn cho cậu bé xếp đến lớp bốn trước để thích ứng với môi trường học và tiết tấu ở bên này một chút. Đến khi đó lọt đâu thì vá đó, nếu như cần thời gian thích ứng vậy lại học một năm lớp bốn nữa cũng được, nền móng nhất định phải vững, dù sao cậu bé cũng chỉ mới tám tuổi, nếu thích ứng tốt vậy học kỳ sau sẽ lên lớp năm.
Trên cơ bản Cơm Nắm cũng dự định trực tiếp lên lớp bảy, dù sao Cơm Nắm thông minh này ngay cả kiến thức cấp hai cũng đã rà qua một lượt, chỉ là sau khi bàn bạc vẫn có hơi lo lắng cho Bánh Đậu nhỏ nên kêu Cơm Nắm học nửa năm sau lớp sáu cho xong.
Bánh Đậu nhỏ khá ngại ngùng, không thích qua lại với người lạ, trường cấp hai cách trường tiểu học cũng không tính là xa, nhưng thời gian Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đi học không thể chăm sóc được cho bọn trẻ, vẫn cần Cơm Nắm để mắt đến em.
Lúc nhỏ Bánh Đậu nhỏ theo hai anh cùng đi học được bảo vệ rất tốt, đã quen với môi trường và bọn học rồi mới tự mình lên lớp. Cậu bé là cục cưng của tiểu học quân khu, tính cách tốt không dễ nổi nóng, giáo viên chiều, bạn học chiều, bản thân cậu bé học cũng lợi hại, còn có hai anh trai lợi hại nữa, đừng nói là bị người bắt nạt mà ngay cả một người lớn tiếng nói chuyện với cậu bé cũng không có.
Bánh Đậu nhỏ vẫn luôn ngoan ngoãn và dịu dàng, không có chủ kiến giống như Cơm Nắm nhỏ. Lời cha nói cậu bé chưa chắc đã nghe nhưng lời mẹ nói cậu bé nhất định sẽ nghe. Mẹ kêu cậu bé làm gì thì cậu bé làm cái đó, còn dính mẹ hơn cả đôi long phụng thai.
Bánh Đậu nhỏ cong đôi mắt lại đưa một cái muôi cho mẹ: “Con cũng cảm thấy tivi không hay chút nào”
Tô Tiếu Tiếu duỗi tay nhận lấy, bỏ chút muối vào trong canh sườn: “Ngày mai có tiết mục thiếu nhi, có lẽ tiết
mục ngày mai con sẽ thích
Bánh Đậu nhỏ: “Mẹ ơi sao cái gì mẹ cũng biết thế?”
Tô Tiếu Tiếu cũng chỉ là lúc lướt video ở kiếp trước có một chủ thớt đăng lên vài danh sách tiết mục tivi ở thời đại năm bảy tám, cô vô tình lướt mắt nhìn qua, đại khái nhớ cuối tuần có không ít tiết mục, bây giờ không có kênh thiếu nhi đặc biệt ở thế hệ sau, có thời gian cố định chuyên phát sóng tiết mục thiếu nhi cũng là bình
thường.
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Mẹ cũng chỉ đoán thôi, Bánh Đậu nhỏ, anh cũng sẽ vào trường tiểu học học một học kỳ lớp sáu trước, nhưng học kỳ sau anh phải học cấp hai, không thể ở chung một trường với con được. Cha mẹ cũng sẽ rất bận, không thể chăm sóc cho Bánh Đậu nhỏ. Mẹ biết Bánh Đậu nhỏ không thích qua lại với người lạ nhưng
chúng ta cũng phải học cách làm quen với bạn mới. Bạn bè đều là từ người xa lạ biến thành người quen. Chúng ta phải học cách bảo vệ tốt bản thân, cũng phải mở rộng cửa lòng ở chung với bạn bè cùng chung chí hướng, giúp đỡ lẫn nhau, học hỏi nhau, cùng nhau tiến bộ, có được không?”
Nói thật, trong toàn bộ đám trẻ Tô Tiếu Tiếu thương nhất là Bánh Đậu nhỏ, cô vẫn luôn nhớ lần đầu tiên ôm
được cậu bé từ chỗ Châu Thúy Hoa đã gầy đến mức chỉ còn lại da bọc xương, bàn tay nhỏ đã gãy cũng không khóc không làm loan, chịu khổ như vậy mà đôi mắt vẫn sạch sẽ giống như trong suối sạch trong khe núi chưa từng chịu ô nhiễm. Loại đau lòng đó Tô Tiếu Tiếu không có cách nào hình dung cũng không quên nổi. Khi ấy Bánh Đậu nhỏ cũng chỉ nặng ngang một con mèo nhỏ, cô vẫn luôn chăm bẵm cẩn thận và bảo vệ mới có thể có được một bé trai xinh xắn và ngoan ngoãn như vậy.
998 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận