Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 406: Hết cách

Thật là hết cách với cậu bé.
Dương Lâm tới đúng lúc này. Tô Vệ Dân nhìn thấy anh ta tới cũng rất ngạc nhiên, nhiều năm như vậy nhưng
đây vẫn là lần đầu tiên anh ta bước chân vào sân nhà bọn họ: “Muộn như vậy Tiểu Dương tới đây có chuyện gì
không?”
Dương Lâm lắc đầu: “Không, không có gì, chỉ là tới thăm Cơm Nắm thôi ạ, đúng rồi, mẹ cháu làm ít kẹo hồ lô kêu cháu cầm tới cho bọn trẻ nếm thử.
Tô Vệ Dân nhìn Cơm Nắm rồi lại nhìn Dương Lâm: “Thăm Cơm Nắm?” Từ khi nào Dương Lâm ta lại quen Cơm
Nắm chứ? Cơm Nắm nhỏ biết ông ngoại và cậu hai không biết chuyện mình rớt xuống nước, nên nói chêm vào, tiến lên nhận kẹo hồ lô: “Oa, có kẹo hồ lô ăn rồi, cảm ơn thầy Tiểu Dương”
Bánh Bao nhỏ nghe được chữ “kẹo” đã vung đôi chân ngắn xông tới: “Ăn ơi, kèo kèo…”
Đổng Minh Nguyệt biết trẻ con nhà họ Tô đông nên làm một xâu rất nhỏ, trên mỗi xâu cũng chỉ có ba quả, Cơm
Nắm nhỏ hỏi Bánh Bao nhỏ: “Em muốn táo hay là lê?” Thật ra hỏi cũng như không hỏi, Bánh Bao nhỏ vốn không
kén chọn.
Bánh Bao nhỏ người ta tự mình duỗi tay tới lấy, thuận tiện cầm một xâu nhét vào trong miệng.
Mấy đứa trẻ khác cũng đi qua mỗi người cầm một xâu, bị ngắt lời như vậy khiến Tô Vệ Dân cũng quên mất
Dương Lâm tìm Cơm Nắm làm gì.
Dương Lâm chủ yếu là xem Cơm Nắm có sao hay không, thấy cậu bé vui vẻ, tinh thần cũng rất tốt mới yên tâm
hơn: “Vậy cháu về trước, mọi người từ từ ăn”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Em tiễn anh”
Lý Ngọc Phụng từ trong nhà lấy chút đồ đuổi theo, thuận tay mang đến cửa: “Tiểu Dương, cầm cái này về ăn đi? Dương Lâm liên tục xua tay: “Không cần đâu thím Lý, bình thường thím cho chúng cháu đã đủ nhiều rồi” Lý Ngọc Phụng nhét vào tay anh ta: “Cháu còn khách sáo với thím làm gì? Đúng rồi, thím Lý nhắc nhở cháu một
câu, Lưu Thủy Tiên thật sự có ý đó với cháu, hôm nay còn kêu thím làm người thuyết phục, đương nhiên thím
không đồng ý, nếu như cháu không có ý đó với cô ta thì vẫn nên để ý một chút, thím thật sự sợ cô ta lại làm liều
tiếp”
Sắc mặt của Dương Lâm trắng bệch, lắc đầu đáp: “Thím Lý, tác phong của nhà chúng cháu nghiêm cẩn, gia môn trong sạch, cháu, cháu và cô ta không có bất cứ trao đổi riêng tư nào…”
Lý Ngọc Phụng thở dài: “Thím biết con người của cháu cho nên mới kêu cháu chú ý một chút, loại chuyện này
cho dù ai đúng ai sai chung quy đều sẽ nghiêng về phía đồng chí nữ. Dương Lâm gật đầu: “Cháu biết rồi, cảm ơn thím Lý, đồng chí Lưu, cô ta không sao chứ ạ?”
Tuy rằng anh ta không có dự định sống chung với Lưu Thủy Tiên nhưng lỡ như cô ta có chuyện gì thì anh ta vẫn
không yên tâm.
Lý Ngọc Phụng gật đầu: “Chỉ cẩn khi ấy có thể tỉnh lại là không sao rồi, phát sốt cảm mạo mấy ngày cũng có thể
khỏe lại.
Dương Lâm cũng gật đầu: “Tóm lại hôm nay cảm ơn các thím, vậy cháu về trước đây, cũng may Cơm Nắm không
có chuyện gì, nếu Cơm Nắm có chuyện, cháu…”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu bảo: “Không sao, sau này Cơm Nắm biết bản thân đã giúp cậu cũng sẽ rất vui vẻ”
Dương Lâm nhìn về phía Lý Ngọc Phụng theo bản năng: “Thím, các thím đều biết cả rồi?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Trong nhà chỉ có em và mẹ em biết thôi, còn những người khác không biết, tóm lại sau
này gặp phải khó khăn gì thì mọi người cùng nhau bàn bạc giải quyết, tuyệt đối đừng tự mình gánh vác, nếu như anh muốn tìm đối tượng, mẹ anh có thể ra mặt kêu bà mai Từ giới thiệu cho anh, nhưng em cảm thấy ngày
tháng anh cách về thành phố chắc hẳn không xa nữa đâu, về thành phố rồi lại tìm sau sẽ bớt đi một vài phiền phức không đáng có”
Dương Lâm lắc đầu thành cái trống bỏi, ra sức xua tay bảo: “Không không, sau này không tìm nữa. lần này anh ta thật sự sợ rồi, vất vả lắm mới sinh ra một chút hảo cảm với đồng chí nữ, vậy mà lại náo loạn thành ra như vậy.
Trải qua
Tô Tiếu Tiếu nói: “Ngược lại cũng không cần một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cô gái tốt vẫn còn rất nhiều, chỉ cần anh thật lòng muốn tìm vẫn có thể gặp được người thích hợp thôi” Dương Lâm vẫn lắc đầu: “Chuyện này vẫn để sau này lại nói sau. Dù sao anh ta vẫn sợ. Dương Lâm khom người với Lý Ngọc Phụng: “Thím Lý, cháu thay mặt người nhà cháu cảm ơn cả gia đình thím,
có thể gặp được người tốt như gia đình thím là phúc của bọn cháu, cũng là phúc của Cơm Nắm và Bánh Đậu
Lý Ngọc Phụng tránh sang bên cạnh một chút: “Tiểu Dương, cháu thiệt tình, cháu đang làm gì thế hả? Đổi lại là
ai thì bọn thím cũng sẽ giúp một tay thôi, cháu không cần khách sáo như vậy. Dương Lâm hít một hơi thật sâu: “Tóm lại có cần gì thì các thím cứ việc sai cháu làm, cháu về trước đây ạ?
1045 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận