Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 572: Cơm nắm khuyên nhủ

Thật ra học là một loại năng lực, học tốt rồi một khi thói quen hình thành sẽ thật sự cả đời được lợi, về một
điểm này Cơm Nắm chính là người hướng dẫn tốt nhất của cậu bé.
Cơm Nắm “ôi” một tiếng: “Anh được nha, chỉ với lá gan không lớn hơn con mèo bao nhiêu của anh mà cũng
muốn lớn lên lệch lạc sao, anh phải hỏi Bánh Bao nhỏ nhà bọn em có đồng ý hay không đã.
Nói đến long phụng thai vẻ mặt của Trụ Tử lại dịu dàng: “Cho nên chúng ta còn phải tiếp nhận cà rốt của bọn
nhỏ, cố gắng làm một tấm gương tốt đáng để bọn nhỏ đuổi theo”
Cơm Nắm quay người khoác vai Trụ Tử tiến lên: “Đi đi đi, nhân lúc mấy cái đuôi nhỏ chưa qua đây, chúng ta tìm
bạn học đã góp phần giúp đỡ hôm nay đi đá bóng đi”
Trụ Tử bảo: “Chúng ta vẫn nên về nhà nói với dì Tô một tiếng trước chứ.
Cơm Nắm thở dài: “Mẹ em nói đứa lớn nhà mẹ lớn rồi có thể có không gian riêng của mình, thầy Trụ Tử, anh cứ
tiếp tục như ông cụ non nữa là em không phân biệt được rốt cuộc là anh hàng cha em hay là hàng em đâu đó” Trụ Tử: “…”
Cơm Nắm: “Đúng rồi, chúng ta phải tới hợp tác xã tiêu thụ mua kẹo khao bọn họ một chút, hôm nay bọn họ quá
nể mặt em rồi!”
Trụ Tử: “…”
Một tuần sau, nhà Ngô Đồng đúng hẹn chuyển đi, trước khi đi còn nhiều lần xin lỗi và nhiều lần cảm ơn gia đình Tô Tiếu Tiếu. Một tuần này Ngô Đồng đều xem tài liệu ôn tập mà Tô Tiếu Tiếu đưa cho anh ta, bây giờ anh ta
quả thật cũng phục sát đất gia đình Tô Tiếu Tiếu, lại nhiều lần đảm bảo sẽ cố gắng thi đỗ đại học bằng không sẽ có lỗi với số tài liệu này của cô, đợi thi đỗ đại học xong cũng nhất định sẽ đúng hẹn trả lại. Tô Tiếu Tiếu kêu anh ta đừng mang áp lực quá lớn mà hãy thả lỏng tâm thái, cố hết sức là được. Việc trang trí nhà vẫn là toàn thành viên ra quân như cũ, sửa lại giống y như nhà của Tô Tiếu Tiếu, ngay cả tranh
tường trong sân cũng vẽ thành giống nhau. Bánh Đậu nhỏ cũng vẽ tranh chân dung của đôi long bào thai lên
giường của Trụ Tử, ngoại trừ tóc của em gái hơi dài ra, nụ cười lớn hơn thì những trọng điểm khác được phục chế y chang như dán lên.
Cuộc sống ở thủ đô vẫn trôi qua bình yên như vậy nhưng vẫn là mỗi ngày đều bận rộn, hai bên gia đình đã rất lâu
rồi chưa tập trung.
Một ngày này, chủ nhân của “Tam Xan Tứ Lý” có chuyện vui nên không kinh doanh một ngày, tất cả mọi người
đều tới nhà Trụ Tử ăn tân gia.
Khi nhà Tô Tiếu Tiếu vừa đến, ông cụ gọi Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành vào trong phòng với vẻ mặt kỳ lạ.
“Có khả năng các cháu phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi. Ông cụ nói.
Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đưa mắt nhìn nhau, chuẩn bị tâm lý gì ạ?
Ông cụ cũng không vòng vo tam quốc mà nói thẳng: “Gần đây có một đồng chí nữ bốn năm mươi tuổi luôn vào
nhà cũ của các cháu, chú nghi ngờ bác cả của cháu có khả năng chuẩn bị tái hôn.
Tô Tiếu Tiếu nghẹn họng nhìn trân trối, cô và Hàn Thành cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này bao giờ.
Ông cụ lại bảo: “Chú cũng gọi ông ta tới, lát nữa đến rồi hay là các cháu hỏi tình hình xem sao?” Rồi ông cụ lại thở dài: “Người già rồi ở một mình cũng cô đơn, tìm một người bạn cũng không có gì đáng trách,
nếu như cháu cảm thấy không tiện mở miệng với trưởng bối ngược lại chú có thể nói chuyện này, bối cảnh của
đồng chí nữ đó tốt nhất vẫn phải điều tra cho rõ ràng xem cô ta là thật lòng tìm bạn sinh sống, hay là có mục
đích gì khác. Cái khác không nói, nhưng căn tứ hợp viện đó của nhà các cháu quá bắt mắt, mấy năm này người dòm ngó vô cùng nhiều
Tô Tiếu Tiếu thầm nghĩ nếu người khác biết dưới hồ còn chôn cả vàng thì người dòm ngó chỉ sợ còn nhiều hơn. Nhưng ông cụ cũng không có cơ hội hỏi vì Hàn Tùng Bách đã trực tiếp dẫn người tới đây. Cái gọi là vài ngày không gặp người đã khác xưa, so với trạng thái khi vừa mới về nước Hàn Tùng Bách của bây
giờ có thể nói là mặt mày hớn hở tinh thần phơi phới, chỉ vài tháng ngắn ngủi cả người thoạt nhìn giống như trẻ
ra vài tuổi.
“Tiếu Tiếu, Hàn Thành, để bác giới thiệu với các cháu một chút, đây là bác gái cả của các cháu Giang Thu Lan,
Thu Lan, đây là cháu trai Hàn Thành của tôi, cháu dâu Tô Tiếu Tiếu, bọn họ đều là sinh viên giỏi của đại học thủ
đô, tương lai sáng lạn.
י,
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, bác gái cả? Thế này là đã đăng ký kết hôn rồi sao?
Hàn Thành nói với vẻ mặt không thay đổi: “Cháu không phải ạ.
Hàn Tùng Bách sờ mũi: “Không phải sắp bắt đầu thi nghiên cứu sinh rồi sao, bác cả có lòng tin về cháu, sắp thế
rồi.”
1025 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận