Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 301: Chuyển nhà

Quả nhiên đám trẻ rất thích bánh ú ngọt ngào, ăn ngay tại chỗ như đồ ăn vặt, ngay cả Lý Ngọc Phụng cũng cảm
thấy dễ ăn, cắn từng miếng nhỏ chỉ vài miếng đã có thể ăn xong, lại còn không ngấy. Mỗi ngày Trương Hồng Đồ đều theo đám người Hàn Thành luyện tập buổi sáng, tìm cơ hội nói chuyện thêm và
ở chung nhiều hơn với Trụ Tử, cũng học Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu coi đám trẻ như bạn mình mà đối xử chân
thành, dần dần, Trụ Tử cũng bắt đầu chấp nhận người cha này.
Đặc biệt là sau đó Hàn Thành còn kể cho cậu bé rất nhiều sự tích huy hoàng của Trương Hồng Đồ trên chiến
trường, Trương Hồng Đồ là một quân nhân vĩ đại và cũng đang nỗ lực xây dựng một hình tượng người cha tốt,
trên cơ bản cũng đã định hình trong đầu Trụ Tử. Sau một tuần, Trụ Tử chuyển đến nhà bên cạnh.
Không chỉ Trụ Tử thích ứng mà Cơm Nắm và Bánh Đậu cũng bắt đầu thích ứng, giống như Tô Tiếu Tiếu đã nói
có thêm một chỗ chơi khiến bọn trẻ rất vui vẻ, còn tranh nhau giúp Trụ Tử chuyển đồ, chuyển xong còn chạy qua chạy lại qua cửa. Nhã Lệ cũng vô cùng thích bọn trẻ, Cơm Nắm lúc thì nói dì Nhã Lệ cho bọn trẻ ăn cơm nho khô, rất ngọt ngào và dễ ăn, lúc thì nói hạnh nhân nhà dì Nhã Lệ cũng rất thơm, lúc thì lại nói dì Nhã Lệ may
quần áo mới và giày mới cho Trụ Tử nhỏ, cũng đo luôn kích cỡ cho cả cậu bé và Bánh Đậu nhỏ, muốn làm cho cả bọn trẻ nữa… Không có sự khác biệt gì quá lớn so với trước đó mấy đứa trẻ ở chung, mỗi ngày cùng nhau dậy luyện tập buổi sáng, cùng nhau đi học, cùng nhau tan học, cùng nhau đào giun cho gà mái ăn, cũng sẽ tập trung làm bài tập về nhà, mới đầu thời gian ở bên nhà Tô Tiếu Tiếu dài hơn rất nhiều, sau đó lại là chạy qua chạy lại cả hai bên, nhà anh có gì ngon cũng chia cho em một ít, nhà em có gì ngon cũng gửi cho anh một ít, thi thoảng bàn bạc chuyện
gì cũng túm lại trong một phòng rồi ngủ chung.
Đặc biệt là Nhã Lệ không biết kiếm đâu ra được một con thỏ xám, sau đó được đám trẻ đặt tên cho nó là Lọ
Lem, Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ lại càng thích chạy qua nhà bên cạnh hơn. Vườn rau nhỏ nhà Nhã Lệ vẫn chưa trồng gì nên mỗi ngày đám trẻ đều phải nhặt ít lá rau già trong vườn nhà mình cho nó ăn. Cơm Nắm nhỏ thậm chí còn hỏi Hàn Thành có thể mở một cái cửa trên tường được không, như vậy càng thuận
tiện cho bọn trẻ qua lại hơn, cái đầu nhỏ thông minh này cũng là thứ không ai có được.
Đương nhiên chuyện này vấp phải sự phản đối kịch liệt của Lý Ngọc Phụng, dựa theo tập tục ở thôn Tô Gia, mộtngày nào em bé chưa ra đời thì đóng một cái đinh trên tường cũng không được, càng đừng nói là đục tường.
Dù sao ngoại trừ chuyện đục tường này ra đám trẻ thích thế nào thì làm như thế, thích ở bên nào thì ở bên đó, nhóm người lớn cũng để mặc đám trẻ.
Thời tiết sau tiết Đoan Ngọ ngày một ấm hơn, toàn bộ chiếu mà Lý Ngọc Phụng đan trước đó đều nổi lên tác dụng, còn tặng cho nhà Trụ Tử hai cái.
Chớp mắt bụng của Tô Tiếu Tiếu đã được hơn chín tháng, càng đến giai đoạn sau mang thai cô càng vất vả hơn, bụng cũng như quả bóng tròn, càng ngày càng to, cho dù Hàn Thành không biết mang từ đâu về được một cái quạt gió nhưng buổi tối có đôi khi Tô Tiếu Tiếu vẫn cảm thấy nực không thở nổi, Hàn Thành đỡ cô dậy, vuốt lưng giúp cô, lại cầm quạt quạt gió cho cô. Có đôi khi còn coi người mình như gối dựa để cô tựa lên người rồi quạt gió cho cô ngủ, nhìn gương mặt của Tô Tiếu Tiếu lại bắt đầu gầy đi, Hàn Thành cũng gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng.
Lý Ngọc Phụng vẫn đảm nhiệm vai diễn Định Hải Thần Châm đó, không ngừng an ủi bọn họ nói đây là hiện tượng bình thường, tính toán thời gian cũng chỉ vài ngày nữa thôi, có thể từ từ chuẩn bị được rồi.
Quả nhiên, rạng sáng thất tịch mấy ngày sau, Tô Tiếu Tiếu bắt đầu khởi động, bụng đau đến co rút từng đợt, mồ
hội lạnh không ngừng túa ra.
Lý Ngọc Phụng nhanh chóng gọi hai đứa trẻ tới, đưa đến nhà Nhã Lệ: “Mẹ các cháu sắp sinh rồi, hai đứa ở nhà dì Nhã Lệ ngoan ngoãn đợi đến khi mọi người về nhé.”
Nhã Lệ nói: “Mọi người yên tâm, đám trẻ cứ giao cho cháu, bình an thuận lợi ạ.
Hai đứa trẻ nửa tỉnh nửa mê, dụi mắt với vẻ mơ màng, bà ngoại đã đi rồi mà vẫn chưa phản ứng lại được đã xảy ra chuyện gì.
Nhã Lệ mỗi tay dắt một đứa: “Mấy đứa vào ngủ chung với Trụ Tử nhé, dì Nhã Lệ đi làm bánh trứng gà ngon cho mấy đứa.
Dù sao hai bên đều như ở nhà cả, hai đứa trẻ cũng không đề phòng gì cả mà bò lên giường Trụ Tử nằm xuống rồi lại ngủ tiếp.
Lý Ngọc Phụng đã sớm chuẩn bị xong những thứ cần dùng để Tô Tiếu Tiếu vào viện dùng, lúc này bà ấy cầm một cái túi đỡ Tô Tiếu Tiếu lên xe.
1008 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận