Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 174. Là anh em

Chương 174: Là anh em
Cơm Nắm ôm cổ Trụ Tử: “Cái đó là đương nhiên rồi, chúng tớ là anh em ruột, đương nhiên phải dùng đồ giống nhau.”
Bạn học: “Lừa người, cậu họ Hàn còn Trụ Tử họ Trương, sao mà là anh em ruột được.”
Cơm Nắm ôm cổ Trụ Tử đi ra ngoài, cầm quả cầu tung trên tay: “Lừa cậu là chó, bọn tớ còn thân hơn cả anh em ruột nhé, đi đi đi, chúng ta đi đá cầu nào.”
Không sai, sáng nay Cơm Nắm thuận tiện vớ luôn quả cầu trong nhà mang tới đây chính là để chơi trong lúc nghỉ giải lao.
Bạn học: “Trời, cầu đẹp quá vậy, tớ cũng muốn tham gia!”
“Tớ cũng muốn!”
“Tớ cũng muốn!”

Người có tâm trạng phức tạp và buồn bực nhất trong các học sinh cả lớp đại khái chính là Đại Thụ, tiết ngữ văn vốn là mẹ của cậu ta dạy nhưng bởi vì mẹ của Cơm Nắm mà mẹ cậu ta bị “biếm” xuống nhà bếp đun nước, cậu ta vốn dự định sẽ làm loạn lớp học nhưng kết quả nghe giảng rồi lại quên bẵng mất, cậu ta còn rất thích cô Tô giảng bài nên cũng quên mất mẹ mình luôn, bạn nói xem có buồn bực hay không cơ chứ?
Học một tiết về đến nhà mới hơn chín giờ, trong nhà thiếu hai đứa trẻ khiến Tô Tiếu Tiếu phát hiện ra có hơi trống trải, cô cảm thấy thời gian còn nhiều hơn cả bình thường, tính toán nghiêm túc thì thời gian dạy hai đứa nhỏ ở nhà cũng chỉ nhiều hơn một tiết học.
Bánh Đậu nhỏ rất ngoan, về đến nhà tự mình đi tìm đám gà con chơi nên không cần quan tâm nhiều cho lắm, Tô Tiếu Tiếu xuyên qua nơi này lâu như vậy rồi, mỗi ngày đều giống như không trâu bắt chó đi cày, bận rộn lại phong phú, chớp mắt một ngày đã qua, đột nhiên dừng lại vẫn thấy có hơi không thích ứng được như vậy.
Cô tìm cái đĩa nhỏ đựng ít hạt dưa còn thừa hôm Trung Thu rồi lấy sách giáo khoa cấp ba của Hàn Thành, ngồi trên cái ghế trong sân đọc sách, trên chân còn kê một cái ghế nhỏ, thi thoảng cắn hạt dưa, chốc chốc lại lơ đãng ngẩng đầu nhìn mây trôi lững lờ trên trời, lúc thì cúi đầu nhìn bé con đang chơi với gà con vô cùng vui vẻ, ngày tháng này ai thấy mà không nói một câu ngưỡng mộ.
Thế nhưng, cuộc sống khiến người ngoài ngưỡng mộ này cũng không qua được vài phút, bên ngoài đã có người hô tên cô: “Xin hỏi đồng chí Tô có nhà không? Đồng chí Tô Tiếu Tiếu có nhà không?”
Bánh Đậu nhỏ quay đầu nhìn Tô Tiếu Tiếu với đôi mắt to đầy vẻ nghi ngờ: “Mẹ…”
Tô Tiếu Tiếu liếc mắt an ủi cậu bé: “Không sao, mẹ đi xem một chút.”
Cô đi đến cửa, chỉ thấy một đồng chí nam mày rậm mắt to, ước chừng ngoài ba mươi tuổi mặc quân trang đứng ở cửa.
“Tôi là Tô Tiếu Tiếu, xin hỏi anh có chuyện gì sao?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Đồng chí nam duỗi tay: “Chào cô, đồng chí Tô, tôi là đội trưởng Từ Đạt Mộc của đội tuyên truyền ở quân khu chúng ta, vừa rồi có qua trường học tìm cô, nghe lãnh đạo nói cô đã tan lớp về nhà cho nên mới mạo muội tìm tới cửa.”
Tô Tiếu Tiếu nhẹ nhàng bắt tay lại rồi thu tay về: “Đội trưởng Từ, chào anh, mời anh vào trong trước.”
Từ Đạt Mộc phất tay: “Không cần không cần, tôi có chuyện gấp cần sự giúp đỡ của cô, chủ nhiệm Hàn nói với tôi phải năm sau cô mới có thể đến làm việc nhưng bên chỗ tôi có nhiệm vụ khẩn cấp liên quan đến chuyên đề tuyên truyền phòng tránh các bệnh mùa đông, bởi vì năm ngoái còn phải đổi chuyên đề khác, thời gian tuyên truyền còn lại cho chuyên đề này không nhiều nên mới khá vội, đồng chí Lý Mẫn vốn phụ trách viết bảng lại đúng lúc bị thương ở tay.”
Từ Đạt Mộc gãi đầu: “Nếu không phải chữ của tôi thật sự quá xấu thì tôi cũng muốn tự mình đi đổi bảng, cho nên, đồng chí Tô Tiếu Tiếu, cô có thể đi làm sớm trước thời hạn một chút được không? Cô yên tâm, cương vị này của cô không cần ngồi làm, chỉ khi nào có nhiệm vụ tuyên truyền giao xuống mới bận một chút, cần phải đổi lại tranh tuyên truyền ở bảng đen bên ngoài phòng, tờ rơi được thiết kế xong thông qua xét duyệt sẽ trực tiếp giao cho xưởng in để in ấn, sau này có đồng chí khác đi phát, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian giới hạn, còn cô muốn thiết kế tờ rơi ở nhà cũng không thành vấn đề.”
Lời nói của Từ Đạt Mộc rất thành khẩn, trời lạnh như vậy mà anh ta nói đến mức trán đổ đầy mồ hôi, từ đó có thể thấy đang vội bao nhiêu.
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi, trong nhà thật sự cũng ổn, không còn rất nhiều việc nữa, đi đến đâu cũng mang theo Bánh Đậu nhỏ là được, cô vốn muốn đợi Bánh Đậu nhỏ lớn hơn một chút, ít nhất là nói chuyện đi đường đều ổn thỏa sẽ tốt hơn, dù sao cuộc sống sau này cũng sẽ trải qua như vậy, đi làm trước vài tháng thì trước vài tháng thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận