Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 590: Cháu là ai

Tuy rằng Giang Tuyết không thích Giang Hòe nhưng cũng không ngờ ông ta lại nham hiểm hơn trong tưởng
tượng của mình như vậy, cô ta hít một hơi thật sâu, một hơi hút sạch thuốc lá trên tay rồi đáp: “Phụ thân đại nhân, cả gia đình sáu người Hàn Thành người ta đang hòa thuận vui vẻ, con trai lớn đã cao gần bằng tôi rồi, anh ta có tốt đến đâu, gia đình anh ta có tốt cỡ nào cũng có liên quan gì đến chúng ta? Ông còn nói những lời này có
tác
dụng
gì?”
“Sao mày biết con trai lớn nhà người ta đã cao gần bằng mày? Mày đã gặp Hàn Thành? Chuyện từ khi nào?”
Giang Hòe có thể nói là rất biết nắm trọng điểm.
“Hàn Thành ở gần đây, mới gặp anh ta chưa được bao lâu thôi, không có chuyện gì thì tôi đi trước, buổi chiều tôi
thật sự có việc” Giang Tuyết nói xong quay người rời đi ngay. Giang Hòe quát cô ta: “Từ đã, hỏi mày câu nữa, gặp cậu ta khi nào? Vừa rồi sao?”
Giang Tuyết thật sự không biết tại sao cha cô ta luôn nhìn chằm chằm vào Hàn Thành, chỉ lạnh lùng đáp một
câu: “Đúng, một nhà sáu người nắm tay nhau về nhà cũ của nhà họ Hàn”
Giang Tuyết nói xong lại nói một câu “có thời gian con sẽ về thăm mẹ” với Lâm Tố, rồi không quay đầu lại mà rời
đi thẳng. Lâm Tố đuổi theo vài bước nhìn bóng lưng của Giang Tuyết mà lau nước mắt, ngược lại cũng không nói
gì cả.
Giang Hòe mặc kệ cô ta, đi qua đi lại, một lúc sau mới hỏi Lâm Tố: “Phong nhi đâu?”
Lâm Tố lau nước mắt: “Tôi nào có biết”
Giang Hòe hừ lạnh một tiếng, nói một câu: “Mẹ con bà như nhau, không có một chút tác dụng nào hết. Nói
xong cũng quay người đi ra ngoài.
Cơm Nắm dẫn em trai em gái nhảy lò cò ở cửa sân, khi chưa đến lượt Bánh Đậu nhỏ thì cậu bé sẽ đứng canh ở
cửa sau. Bánh Đậu nhỏ không chịu chạy qua chạy lại nữa nên Cơm Nắm chỉ đành tự mình đi, nào biết vừa đi đến cửa sau đã phát hiện có một người đang lén lút thò đầu nhìn vào viện qua cửa sau. Cơm Nắm quát một tiếng, cao giọng nói: “Ông là ai thế? Lén lén lút lút nhòm vào nhà bọn cháu làm gì?” Giang Hòe giật nảy mình nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, hỏi ngược lại: “Ông tới đây hiển nhiên là tìm bạn cũ
đánh cờ, cháu là ai?”
Cơm Nắm chưa từng gặp Giang Hòe, có lẽ nói là gặp rồi nhưng không nhớ, dù sao cậu bé cũng cảm thấy người không quan trọng cho lắm đều sẽ không để trong lòng, quên thì quên thôi, huống chi ông già này còn lét la lén
lút: “Ông tìm ông cả của cháu đúng không? Vốn dĩ ông cả ở đây nhưng đã chuyển đi rồi, ông muốn đánh cờ thì
tới bên cây hòe tìm các ông khác đi ạ.
Giang Hòe nhìn chằm chằm vào thiếu niên tuấn tú này thêm vài cái, bộ dáng đó giống y như đúc ra cùng một
khuôn với Hàn Thành, muốn nhận sai cũng khó: “Cháu là con trai cả của Hàn Thành đúng không? Cha cháu đang
ở trong này sao? Ông tìm cha cháu cũng được.
Cơm Nắm quan sát ông ta: “Vậy thì ngại quá rồi ạ, cha cháu đang rất bận, hôm nay dinh thự Hàn chúng cháu từ chối tiếp khách, ông có thể để lại họ tên, ngày khác kêu cha cháu tới thăm hỏi ông sau ạ. Giang Hòe thấy tiểu quỷ này rắn mềm đều không ăn, trực tiếp mặc kệ cậu bé, bên trong đã truyền tới đủ loại âm thanh gõ đập nói không chừng đã tìm được vàng rồi, vàng bạc của cải nhà họ Hàn có thể nói là một chấp niệm của Giang Hòe, cho dù ông ta không có được cũng phải nắm bắt cơ hội mở mang tầm mắt rồi mới chịu từ bỏ.
Ông ta mặc kệ Cơm Nắm mà vỗ lên cửa sau vài cái, lớn giọng hô: “Hàn Thành mở cửa, là chú đây, tìm cháu có
chút
chuyện!” Cơm Nắm vẫn chưa gặp qua lão già nào vô liêm sỉ như vậy, chẳng trách cha lại kêu cậu bé tới canh cửa, hóa ra thật sự có người không biết thức thời như vậy.
“Cháu nói này ông ơi, ông nghe không hiểu lời cháu nói sao? Cháu nói hôm nay nhà bọn cháu không! Tiếp!
Khách!”
Ba đứa trẻ thấy anh lớn nửa ngày vẫn chưa quay lại mới lập tức chạy qua xem.
Đám nhỏ thấy anh chống nạnh trừng mắt nhìn lão già với vẻ tức giận, cũng xếp thành hàng chữ nhất đứng bên
cạnh anh hai, cùng một biểu cảm trừng mắt nhìn ông già: “Anh hai, ông này muốn làm gì thế?”
Cơm Nắm đáp: “Anh đã nói hôm nay cha mẹ không rảnh nhưng không biết người này có mưu đồ gì mà cứ nhất
định đòi vào nhà chúng ta”
Nhìn thấy tư thế ra ngoài canh cửa của bốn đứa trẻ Giang Hòe càng ngày càng chắc chắn Hàn Thành đang đào vàng ở bên trong, mấy tiểu quỷ này nhất định là do Hàn Thành sắp xếp ra ngoài canh chừng. Ông ta vốn không dự định dây dưa với mấy tiểu quỷ này, nhưng bây giờ bọn trẻ cứ quấn lấy cũng không có cách nào khác, chỉ đành đe dọa lũ trẻ: “Ông biết Hàn Thành đang ở bên trong đào vàng, các cháu không cho ông vào
thì ông sẽ làm ầm lên cho cả ngõ này cùng biết, để tất cả mọi người đều biết nhà bọn cháu giấu vàng riêng, rồi
lại báo công an biếm nhà các cháu thành địa chủ, mau cho ông vào trong”
1022 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận