Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 258: Bắt cá

Tô Vệ Dân thấy thời tiết hôm nay cũng đang có ý này, lỡ như ao cá đóng băng vậy cũng không phải là chuyện đùa, mới đáp một câu: “Được, lát nữa tôi đi mở phát thanh gọi mọi người qua giúp, cũng kêu các hộ gia đình qua xếp hàng chia cá luôn
Cơm Nắm nhỏ nghe thấy vậy mới hỏi Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, tháo nước vớt cá là sao vậy? Chính là bắt cá sao?”
Tiểu Bảo gật đầu: “Trong đội sản xuất của bọn anh có một ao cá lớn, khi tết đến sẽ tháo hết nước vớt cá lớn lên chia cho mọi người, khi đàn cá ra khỏi nước sẽ nhảy hết lên, có con còn lộn nhào nữa cơ, đẹp lắm, nhưng sợ cá không nuôi được nên hằng năm cứ đến hai mươi chín, ba mươi tết đều sẽ rút nước vớt cá, năm nay trời quá lạnh
nên làm trước.
Trụ Tử nhỏ nghe thế cũng cảm thấy hào hứng: “Vậy chúng ta có thể xuống bắt cá không?”
Tiểu Bảo lắc đầu: “Không được, bùn trong đầm cá sâu lắm. Tiểu Bảo so đến thắt lưng mình: “Có khả năng phải
sâu đến đây này, người lớn không cho trẻ con xuống đâu?
Trụ Tử nhỏ và Cơm Nắm nhỏ đều hơi thất vọng. Cơm Nắm nhỏ hỏi: “Vậy chúng ta đi xem cũng được chứ?”
Tiểu Bảo gật đầu: “Cái này chắc là được, nhưng mà người xem rất đông, chúng ta phải đi sớm chiếm chỗ tốt,
không là không còn chỗ đẹp đâu”
Ba anh em đưa mắt nhìn nhau, Cơm Nắm nói: “Vậy bây giờ chúng ta đi luôn chứ hả?”
Tiểu Bảo đáp: “Chúng ta phải về nhà lấy cái ghế nhỏ trước đã, thời gian tháo nước rất dài, đứng lâu mệt lắm.
Cơm Nắm nhỏ: “Vậy thì lẹ đi?
Trời lạnh như vậy, một đối tượng trọng điểm được bảo vệ như Tô Tiếu Tiếu không thể ra ngoài, Bánh Đậu nhỏ cũng là đứa trẻ bị giới hạn ra ngoài hoạt động.
Ba đứa lớn về nhà tìm ghế, Lý Ngọc Phụng thì nghĩ bọn trẻ muốn làm gì đó mới kéo áo của Tiểu Bảo xách người về: “Bên ngoài lạnh thế kia không thể ở lâu như vậy được, đợi nước trong ao ca rút hết rồi hẵng ra ngoài” Tiểu Bảo kêu oai oái: “Bà nội, nước rút hết rồi thì làm gì còn chỗ đẹp nữa, anh em tốt của cháu vất vả lắm mới tới đây một chuyến, làm sao có thể không chiếm được chỗ đẹp chứ?”
Lý Ngọc Phụng quả thật vừa bực mình vừa buồn cười: “Bà nội giúp cháu chiếm chỗ nhé? Đợi nước gần rút hết thì
các cháu lại tới sau”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu không đồng ý: “Mẹ ơi bên ngoài trời lạnh như vậy, mẹ đừng đi, ngày nào bọn trẻ cũng theo Hàn Thành luyện tập nên không dễ bị lạnh như vậy đâu, con mang theo ít đường đỏ về, giờ đun ít canh gừng cho bọn trẻ uống rồi đi sau, nhưng không thể ngồi mãi ở đó được, đứng dậy vận động thích hợp sẽ không bị lạnh như vậy nữa, nếu cảm thấy lạnh cũng không thể cố chịu mà phải về nhà ngay.
Lý Ngọc Phụng nghĩ cũng đúng, mỗi ngày mấy đứa lớn này đều theo Hàn Thành luyện tập nên tố chất cơ thể
vẫn rất tốt: “Trong nhà không có găng tay, mẹ lo tay của tụi nó bị đông lạnh, như vậy đi, mang theo một cái lồng sưởi qua đó, nhớ đặt tay lên đó hơ cho ấm đấy.
Lồng sưởi là thần khí giữ ấm thường dùng vào ngày đông ở thôn Tô Gia, Lý Ngọc Phụng biết dùng trúc đan ra đủ
thứ đồ, bà ấy đặt cái nồi đất nhỏ đựng than ở dưới đáy lồng, sau đó dùng tre trúc đan thành cái giỏ quây lại, bên trên lại thêm một tay cầm giống như cái giỏ nhỏ có thể mang đi, rất thuận tiện, thật ra cái này cũng cùng một
nguyên lý với bình nước nóng thôi, chẳng qua trong lồng sưởi đựng là than lại càng ấm hơn một chút, chỉ là sợ đứa trẻ không để ý cầm lệch sẽ bị than làm bỏng.
Tô Tiếu Tiếu nói với vẻ tiếc nuối: “Đáng tiếc con không biết đan găng tay, lần trước đan khăn quàng cổ cho Hàn
Thành còn thừa ít len, cũng có thể làm mấy đôi găng tay nữa.
“Chị biết đan này. Trương Xuân Anh nói: “Em đưa len cho chị đi để chị đan cho, có thể đan xong nhanh lắm. Cô
út cũng không coi trọng bên này coi nhẹ bên kia, chắc chắn sẽ có một đôi cho Tiểu Bảo cho nên Trương Xuân Anh vẫn rất vui vẻ đan.
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Em không mang len theo rồi?
Lý Ngọc Phụng nghĩ đến gì đó: “Không phải Tiểu Bảo có một cái áo len nhỏ không thể mặc được nữa hay sao?
Trước đó mẹ còn định tích thêm ít len đan thành một cái lớn, nhưng đột nhiên trời lạnh như vậy cứ dỡ nó ra
trước để đan găng tay cho tụi trẻ đi
Trương Xuân Anh vừa nghe đòi dỡ áo len của Tiểu Bảo vẫn có hơi đau lòng, nhưng nghĩ đến cô út thậm chí còn
nỡ mua áo khoác bông cho Tiểu Bảo thì thôi, cô ta đành cắn răng: “Được, vậy thì dỡ đi”
Nói làm là làm, Trương Xuân Anh và Tô Tiếu Tiếu dỡ len, Lý Ngọc Phụng đun trà gừng cho Tô Vệ Dân và Tô Chấn
Hoa uống một bát trước rồi đi, những người khác trong nhà cũng bị bà ấy ép uống một bát. “Cha, anh hai, con đi cùng mọi người ra đó giúp. Hàn Thành uống xong canh gừng lại bảo.
1020 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận