Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 218: Thích đi học

Bây giờ Bánh Đậu nhỏ đã rất thích ứng với việc cùng các anh đi học, hiện tại Tô Tiếu Tiếu cũng đều để hai anh dẫn cậu bé về lớp học cùng mọi người đọc bài buổi sáng.
Bánh Đậu nhỏ có ghế nhỏ và bàn nhỏ của mình, Hàn Thành làm phiên bản đơn giản cho cậu bé, thật ra chính là một mặt gỗ với bốn chân, chân ngắn một chút chính là ghế còn chân dài hơn một chút chính là bàn, bản thân cậu bé ngồi một mình trong góc, hai bên dựa tường, có hai anh chặn ở bên ngoài, cậu bé cầm bảng đen nhỏ viết
vẽ một mình cũng vui vẻ.
Nghe mọi người đọc sách giáo khoa, cậu bé lắc cái đầu cùng ngâm nga theo mọi người, nhưng cậu bé nói không tròn câu còn tiết tấu lắc cái đầu thì lại đúng, chỉ là khi thích thì nhảy ra ngoài chêm hai ba chữ, khi không thích thì không nói lấy nửa lời, thi thoảng còn kéo sách giáo khoa của anh hai.
Lòng kiên nhẫn của Cơm Nắm với em trai vẫn luôn rất tốt, đọc đến đâu cũng chỉ cho cậu bé nhìn, có đôi lúc Bánh Đậu nhỏ sẽ đứng chung với anh hai để đọc như vậy, khi nghe thấy chuông vào tiết cậu bé sẽ ôm cái cái ghế
nhỏ, chạy “bịch bịch bịch” đến cửa đợi mẹ.
Các bạn học đều vô cùng thích Bánh Đậu nhỏ, người trong nhà không có em trai em gái đều vô cùng thích, người trong nhà có em trai hư và em gái hư lại rất ngưỡng mộ Cơm Nắm và Trụ Tử, cũng cực kỳ thích cậu bé. Bánh Đậu nhỏ không chỉ lớn lên xinh xắn mà còn sạch sẽ thơm tho, lại còn không ồn ào, vô cùng ngoan ngoãn. Hết giờ đọc bài buổi sáng nhưng Cơm Nắm và Trụ Tử đều không ra ngoài chơi bởi vì còn phải trông Bánh Đậu nhỏ, cậu bé muốn ở cửa đợi mẹ nên Cơm Nắm và Trụ Tử đứng hai bên trái phải như thần giữ cửa ở bên cạnh cậu bé, chơi đập tranh.
Bây giờ Cơm Nắm và Trụ Tử chính là tiêu điểm của toàn bộ lớp, bọn trẻ đi đến đâu thì những bạn học khác cũng sẽ theo tới đó, đến mấy cái đầu cà rốt đỏ ngày trước cùng với Đại Thụ ỷ lớn bắt nạt Trụ Tử, bây giờ đối với bọn họ lại như thiên lôi chỉ đâu đánh đó.
Tuổi của Cơm Nắm nhỏ nhỏ nhất cả lớp, nhưng bây giờ cậu bé chính là đại ca của cả lớp. Cũng không biết Khỉ Con hay là ai dẫn đầu gọi nữa mà bây giờ trong lớp một cũng chỉ có mỗi Trụ Tử nhỏ còn gọi Cơm Nắm, chứ
phần lớn bạn học đều bắt đầu gọi cậu bé là đại ca.
Tranh nhỏ là Hàn Thành làm cho Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ, những bức tranh nhỏ cỡ một tấc in đầy hình đen
trắng của các nhân vật trong tiểu thuyết hoặc là nhân vật thần thoại, để mặt nhân vật hướng xuống úp trên mặt đất, khum lòng bàn tay trống úp lên trên hoặc là đập nhẹ lên trên, dùng bất cứ cách nào lật được mặt nhân vật lên thì coi như thắng, hai người hoặc là nhiều người tham gia, giao kèo trước đập một lá hoặc là đập nhiều lá, rồi dùng búa kéo bao để sắp xếp thứ tự, ai có thể lật mặt của tấm nào lên thì tấm đó cho người thắng. Mới đầu trong lớp chỉ có hai người Cơm Nắm và Trụ Tử chơi, sau đó phần lớn bạn nhỏ đều kêu người trong nhà mua, trong nhà không mua cho thì ngồi xổm ở bên cạnh nhìn, ở lớp một (1) trong lúc nghỉ giải lao sau tiết đọc sách buổi sáng có một đứa trẻ xinh xắn ngồi trên ghế nhỏ đợi mẹ, xung quanh là một vòng mông nhỏ đã hình thành một tuyến phong cảnh độc đáo.
Thậm chí còn phát triển đến mức các bạn nhỏ ở lớp khác cũng chạy qua vây quanh, mới đầu mọi người còn tưởng là tới ngắm em trai xinh xắn nhưng nhà ai lại không có một đứa em trai chứ, tuy rằng lớn lên không ưa nhìn như Bánh Đậu nhỏ nhưng cũng không có gì để phải ngắm, đúng chứ.
Sau đó mới biết Cơm Nắm và Trụ Tử lại có trò chơi mới nên đều vây tới xem, thường phải đợi đến tiết sau chuông vào tiết vang lên những người này mới chịu tản đi.
Chuông vào tiết vang lên, Bánh Đậu nhỏ đứng dậy, cong đôi mắt to lại, vẫy bàn tay nhỏ với mẹ: “Mẹ mẹ…”
Lúc này cho dù Cơm Nắm và Trụ Tử đang chơi đến đâu cũng sẽ lập tức dừng lại thu đồ rồi chạy lấy người. Cơm Nắm nhỏ gân cổ lên: “Tản tản, về chỗ học đi, lớp của mẹ tớ các cậu đều phải nghiêm túc một chút, ai làm loạn là sau này tớ không chơi với người đó nữa đâu!”
Khỉ Con là người đầu tiên hưởng ứng lời kêu gọi: “Đại ca, chúng tớ không làm loạn đâu, chúng tớ thích tiết của
cô Tô nhất nhất nhất nhất đó, chỉ hận không thể tiết nào cũng là tiết của cô nên làm sao nỡ làm loạn chứ, ai làm
loạn tớ đánh kẻ đó” Mấy cái đầu cà rốt khác cũng hưởng ứng: “Đúng đó, bọn tớ thích nhất là tiết của cô Tô.
Trụ Tử nhỏ nhặt tranh thu nhỏ trên đất lên, Cơm Nắm kêu cậu bé bảo quản rồi phẩy tay với những người khác:
“Đi đi đi, về chỗ ngồi hết đi.
Đám cà rốt nhỏ lập tức tản ra: “Rõ, đại ca!”
1005 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận