Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 229: Vào viện

Cô thật sự không chịu đựng được nữa, chống vào bờ tường đi ra ngoài, giọng nói yếu ớt: “Cơm Nắm Trụ Tử, đi mau, đi đến nhà chú Triệu gọi người tới, nói có khả năng mẹ bị viêm dạ dày ruột cấp tính, phải đi bệnh viện. Một đứa đi thì Tô Tiếu Tiếu không yên tâm nên kêu hai đứa trẻ cùng nhau đi, nếu không phải bất đắc dĩ thì giờ này cô hoàn toàn sẽ không cho đám trẻ ra khỏi cửa.
Mấy ngày này Cơm Nắm nhỏ và Trụ Tử nhỏ không rèn luyện phí, nhận được nhiệm vụ của mẹ, hai đứa trẻ chạy vọt ra ngoài như tên bắn.
Bánh Đậu nhỏ thấy mẹ khó chịu cũng gấp đến đỏ hoe mắt, ôm Tô Tiếu Tiếu ra sức gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi…”
Đại khái là người sinh mệnh sẽ vô cùng yếu đuối, cô ôm Bánh Đậu nhỏ cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, thấy nhớ Hàn Thành không chịu được.
Cho tới nay, cơ thể của cô vẫn xem như rất tốt, đám trẻ còn nhỏ như vậy, lại ỷ lại vào cô như thế, Hàn Thành
không có ở nhà, nếu cô bị bệnh ngã xuống ai sẽ tới chăm sóc đám trẻ đây?
Nhưng cô thật sự rất đau, ngay cả lời an ủi đứa trẻ cũng không nói ra được.
Không bao lâu hai vợ chồng Triệu Tiên Phong và cảnh vệ viên đã lái xe tới, Châu Ngọc Hoa đỡ Tô Tiếu Tiếu mặt mày xanh mét, môi trắng bệch lên hỏi rõ tình hình, rồi căn dặn: “Tiểu Đỗ trông tụi trẻ nhé, chị và lão Triệu đưa người vào bệnh viện trước đã”
Cơm Nắm và Trụ Tử lau nước mắt, đồng thanh nói: “Dì Châu, bọn cháu cũng muốn đi
Bánh Đậu nhỏ lại càng túm quần áo của Tô Tiếu Tiếu không chịu buông, vừa khóc vừa gọi “mẹ ơi mẹ ơi”
Nghe thấy thế, Châu Ngọc Hoa cũng rất chua xót: “Mấy đứa ở nhà thì mẹ mới có thể yên tâm được, mẹ chỉ ăn đau bụng thôi, đi tới bệnh viện tiêm cái là xong, mấy đứa phải chăm sóc cho em cho tốt đấy”
Tô Tiếu Tiếu nhịn đau: “Các con phải nghe lời anh Tiểu Đỗ, ở nhà đợi mẹ về.
Ba đứa trẻ nghe lời Tô Tiếu Tiếu nhất, rốt cuộc vẫn không đòi đi theo nữa.
Tô Tiếu Tiếu lên xe, nói với Châu Ngọc Hoa một cách yếu ớt: “Chị Ngọc Hoa, em, có lẽ em mang thai rồi, khi
dùng thuốc có khả năng phải để ý một chút.
Châu Ngọc Hoa thật sự vừa mừng vừa sợ: “Em có thai rồi á? Bao lâu rồi?”
Tô Tiếu Tiếu đau đến cắn môi, lắc đầu: “Không chắc chắn một trăm phần trăm, đến khi đó thuận tiện kiểm tra
xem”
Châu Ngọc Hoa kêu cô dựa đầu vào vai mình, giúp cô lau mồ hôi trên trán: “Chị biết rồi, em nghỉ ngơi một chút
đi, sắp tới rồi”
Triệu Tiên Phong nói: “Nếu như Hàn Thành biết sẽ vui muốn chết đi, vợ này, thai thứ hai của chúng ta khi nào
mới sắp xếp thế vợ?”
Châu Ngọc Hoa liếc mắt nhìn anh ta qua gương chiếu hậu: “Đợi khi nào anh cai thuốc với cai rượu đã nhé.
Triệu Tiên Phong: “…” Bỏ đi, có mình Cá Nhỏ cũng rất tốt rồi.
Tiểu Đỗ dỗ thế nào thì ba đứa trẻ cũng không chịu vào nhà, bọn trẻ không khóc cũng không làm loạn nhưng cứ
nhất định chuyển ghế nhỏ ngồi ở cửa đợi Tô Tiếu Tiếu.
Tiểu Đỗ cũng không có cách nào, chỉ có thể đứng ở cửa cùng tụi nhỏ.
Hàn Thành về đến nhà với bộ dạng bụi bặm mệt mỏi, từ xa đã nhìn thấy ba đứa trẻ ngồi ở cửa, thầm nghĩ lẽ nào bọn trẻ biết hôm nay anh về sao?
Ba đứa trẻ cộng vào cũng mới mười mấy tuổi, nhìn thấy người đáng tin cậy trở về, tất cả đều đứng bật dậy xông qua, vừa rồi đám trẻ còn yên ổn nhưng lần này đứa nào cũng ôm đùi Hàn Thành khóc “oa oa oa” ngay cả lời cũng
không nói tròn câu, lần này cũng dọa sợ Hàn Thành không nhẹ.
“Sao thế này?” Tiểu Đỗ chạy bước nhỏ tới: “Chủ nhiệm Hàn, cô Tô mắc bệnh cấp tính, đội trưởng nhà em và bác sĩ Châu đã đưa
cô ấy tới bệnh viện rồi.
Hành lý trong tay Hàn Thành rơi “cạch” một cái xuống đất, anh kéo các con ra rồi chạy về phía bệnh viện một cách điên cuồng, còn vừa chạy vừa nói: “Mang hành lý vào trong rồi chăm sóc lũ trẻ cẩn thận!”
Ba đứa trẻ đều ngây người, khi phản ứng lại được cũng muốn đuổi theo nhưng Tiểu Đỗ vội vàng ôm cả ba đứa trẻ về: “Ôi trời các tổ tông của tôi ơi, các em đừng có rước thêm phiền phức nữa mà!”
Tiểu Đỗ thầm nghĩ, chủ nhiệm Hàn này cũng thật là, tận mấy dặm đường mà cũng không biết về nhà lấy xe đạp
trước.
Hàn Thành rèn luyện suốt thời gian dài dùng tốc độ cực nhanh chạy như bay thẳng về bệnh viện đại đội, dùng thời gian còn ít hơn cả đạp xe đạp bình thường.
Buổi tối vừa vặn là y tá nhỏ mặt tròn trực ca, y tá nhỏ tên là Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy vô cùng tò mò: “Chủ
nhiệm Hàn, sao anh lại tới vào giờ này?”
Hàn Thành khom người chống hai tay lên đầu gối, mồ hôi đầm đìa, thở gấp bảo: “Vợ tôi đang ở đâu?”
Thẩm Chiêu Chiêu mở to mắt: “Vợ anh?”
Hàn Thành thuận khí: “Người mà Triệu Tiên Phong và Châu Ngọc Hoa đưa tới!”
1037 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận