Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 329: Chuyện hàng ngày

Cơm Nắm nhíu mày nhìn em gái nằm ngủ ở nơi đó, không hề có một chút suy nghĩ lật người nào với vẻ nghi
ngờ, hỏi: “Mẹ, Bánh Bao nhỏ biết lật người rồi, tại sao Bánh Trôi nhỏ vẫn chưa biết? Không phải các em lớn như
nhau sao?”
Tô Tiếu Tiếu cúi đầu thơm con gái, làn da của Bánh Trôi nhỏ càng ngày càng trắng, gương mặt nhỏ mềm mại
lộ ra hàng lợi nhỏ, cái lúm đồng tiền nhạt cũng hiện ra, bộ dáng nhỏ động lòng người này vô cùng có sức chữa
lành.
Tô Tiếu Tiếu dùng tay dạy cô bé lẫy, để cô bé nghiêng người qua một bên, trước đạp chân nhỏ rồi lại đẩy nhẹ
một cái, Bánh Trôi nhỏ lăn một cái qua vẫn còn mơ hồ, đôi mắt to nhìn các anh với vẻ mờ mịt, Tô Tiếu Tiếu lấy
bàn tay nhỏ của cô bé ra, học theo anh trai bám vào giường trúc nhỏ.
“Ai kêu em gái của chúng ta không ngoan ngoãn uống thêm chút sữa như anh trai nên bây giờ không có sức lẫy
như anh trai, có phải không?”
Bánh Trôi nhỏ phản ứng lại được bắt đầu nhoẻn miệng cười.
Cơm Nắm nhỏ hiểu ra: “Mẹ ơi, Bánh Bao nhỏ ăn nhiều cho nên lớn nhanh, học lẫy cũng nhanh, đúng không ạ?”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Là như vậy, sau này các con phải trông chừng Bánh Bao nhỏ một chút, bớt cho lơ là một
thằng bé trực tiếp lật người xuống giường”
Ba cười sáu ngồi chín bò, em bé bình thường cũng phải đến khoảng sau bốn tháng mới bắt đầu học lẫy, nhưng
đôi long phụng thai mới qua trăm ngày, Bánh Bao nhỏ xem như phát triển khá sớm, sau khi biết lẫy thường không lật lại được, lơ là một cái thật sự sẽ bất cẩn rơi khỏi giường, như vậy quá nguy hiểm. Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngày mai vẫn nên bắt đầu bày chiếu trúc để bọn trẻ chơi trên đất, khi trời lạnh hơn một chút
sẽ lót thêm chăn bông trên giường, như vậy cũng tốt hơn là bất cẩn rớt khỏi giường.
Nằm sấp một lúc, Tô Tiếu Tiếu giúp hai đứa trẻ lật trở lại nằm.
Bánh Trôi nhỏ rất ngoan, sau khi lật về vẫn ngoan ngoãn nằm đó lắc cái lục lạc nhỏ của mình chơi. Còn Bánh Bao
nhỏ thì khác, cậu bé nghĩ toàn bộ mọi cách nhích qua nhích lại, cuối cùng lại để cậu bé thành công lật qua một
lần nữa.
Lần này Cơm Nắm nhỏ đã có kinh nghiệm, lấy hai tay nhỏ của cậu bé ra chống lên giường, Bánh Bao nhỏ rất vui vẻ lăn một cái lại lật về, liên tiếp lăn qua lại nhưng vẫn đè lên tay nhỏ của mình. Bánh Đậu nhỏ bò lên giường trúc học bộ dáng của Bánh Bao nhỏ nằm sấp, duỗi hai bàn tay của mình ra chống, dạy em trai: “Em trai, em phải học cách tự duỗi tay nhỏ của mình ra chống, như vậy mới không mệt hơn…” Cơm Nắm nhỏ lại lấy tay của Bánh Bao nhỏ ra, nói với Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Bao nhỏ còn nhỏ, không hiểu đâu?
Bánh Đậu nhỏ không tin, cậu bé tin rằng em trai cũng thông minh giống như mình, chắc chắn nghe hiểu: “Em
trai rất thông minh, nghe hiểu…”
Bánh Bao nhỏ quả thật nghe không hiểu, vẫn chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình chơi kỹ năng mà mình vừa
mới
học
được.
Tô Tiếu Tiếu rất yên tâm về hai đứa trẻ, không cần dặn dò bọn trẻ cũng sẽ trông chừng các em thật tốt, để bọn
trẻ ở bên ngoài chơi còn mình quay người vào bếp chuẩn bị cơm trưa.
Cô đi vào vườn rau hái một ít đậu cô ve tươi hơi già một chút và cà tím, phối với khoai tây và bột khoai lang đã ngâm sẵn từ sáng, lại thêm thịt heo mà Hàn Thành mua lúc sáng về, chuẩn bị nấu một nồi canh thập cẩm. Có khoai tây trong cơm nên không cho lương thực phụ vào nữa, mà trực tiếp nấu một nồi cơm trắng. Canh thập cẩm tên như ý nghĩa, chính là cho toàn bộ nguyên liệu vào nồi đun, xào thịt heo nửa nạc nửa mỡ với ítdầu, bỏ tỏi, gừng thái lát và một miếng đại hồi vào xào thơm, đậu cô ve và cà tím cho xào qua trong chảo dầu rồi vớt ra, cuối cùng cho khoai tây vào đảo qua trong chảo dầu, sau đó trực tiếp đổ nước vào, đợi sau khi nước sôi lại bỏ hết nguyên liệu vào, bột khoai lang bỏ trên cùng sau đó rưới nước sốt đã chỉnh vị vừa ăn rồi trực tiếp đậy nắp vào đun chín.
Khi trong sân tràn ngập mùi hương, Trụ Tử cũng đã tan học trở về, cậu bé vẫn đào một ít giun cho gà ăn như cũ, sau đó tưới rau, rửa tay sạch sẽ lại đi nhìn cặp song sinh.
Hai anh em Cơm Nắm và Bánh Đậu tranh nhau kể cho cậu bé chuyện Bánh Bao nhỏ biết lẫy, nói em gái ăn ít nên không có sức, vẫn chưa biết lẫy.
Trụ Tử nắn bàn tay nhỏ của em gái, an ủi cô bé: “Không sao, con gái nhã nhặn một chút sẽ tốt hơn, có phải không Lục Lạc nhỏ?”
Đáp lại cậu bé là tiếng lục lạc vang lên leng keng và nụ cười ngọt như mật của em gái.
Khi Hàn Thành về nhà, Trụ Tử nhỏ và Cơm Nắm hẹn trước thời gian đi học buổi chiều rồi về nhà ăn cơm. Anh mang về cho Tô Tiếu Tiếu một tin tốt: “Buổi sáng nhận được điện thoại của cha, nói chị hai em sinh tối qua, lại là một tiểu tử nữa, mẹ con bình an
1025 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận