Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 368: Nói chuyện

Thời buổi này nào có đồ ăn không ngon, bản thân bí đỏ đã tự mang theo vị ngọt, cho dù có nướng không thêm
gia vị gì thì cũng vẫn vừa thơm vừa giòn còn mang theo chút vị ngọt, vô cùng ngon. Trong nhà phơi không ít khoai lang khô, có đôi khi đám trẻ cũng sẽ nắm một mớ đi tới trường học ăn, nhưng
khoai lang khô nướng lại ngon hơn phơi nắng, cũng càng thơm càng ngọt hơn, Bánh Đậu nhỏ càng thích ăn khoai lang khô hơn.
Cơm Nắm nhỏ bảo: “Mẹ ơi, bánh quy nhỏ này có thể làm thêm một chút được không? Bọn con có thể mang tới trường học ăn. Từ khi trong nhà có đôi long phụng thai, Cơm Nắm nhỏ càng ngày càng có phong thái anh trai, trước đây sẽ làm
nũng đáng yêu để Tô Tiếu Tiếu biến hóa ra đủ đồ ngon cho cậu bé, bây giờ biết mẹ bận cũng rất ít đưa ra yêu
cầu gì, chút yêu cầu nhỏ này hiển nhiên cô sẽ thỏa mãn cậu bé rồi.
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu đứa trẻ hiểu chuyện: “Được chứ, cái này rất dễ làm”
Bánh Đậu nhỏ cũng híp mắt nói: “Mẹ ơi, vậy con muốn ăn khoai lang khô nướng…”
Trụ Tử bảo: “Cháu thế nào cũng được ạ, cháu không kén ăn.
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Được được được, lần sau còn có thể nướng chút bánh khoai lang khô hoặc là bánh khoai tây
khô, tóm lại trong nhà có lương thực gì thì chúng ta nướng cái đó.
Đám trẻ ăn chút đồ ăn vặt, còn nắm một mớ mang cho cha ăn, Hàn Thành vừa đọc sách chuyên ngành, vừa ăn
“que gặm nướu” mà vợ làm cho con trai con gái, tâm trạng có hơi một lời khó nói hết.
Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ lại luyện chữ một lúc mới rửa mặt đánh răng về phòng ngủ.
Trụ Tử nhỏ về nhà bên cạnh còn đang thắp đèn chiến đấu đêm.
Nhã Lệ gõ cửa phòng con trai, đây là Tô Tiếu Tiếu dạy cô, nhất định phải dành cho con không gian và sự tôn
trọng lớn nhất, như vậy các con mới bằng lòng tâm sự và chia sẻ với người lớn bất cứ chuyện gì.
Trụ Tử không ngẩng đầu lên đáp một câu: “Mời vào. Nhã Lệ đi đến bên cạnh con trai: “Con trai, muộn như vậy con vẫn chưa ngủ sao?” Trụ Tử nhỏ vẫn cúi đầu không ngẩng lên như cũ, nhẹ nhàng lắc đầu đáp: “Mẹ ơi, con luyện xong trang này rồi
ngủ sau” Nhã Lệ cúi người nhìn chữ của con trai, nói thật, nét bút cứng của Trụ Tử rất đẹp, một bé trai tám tuổi viết chữ
còn đẹp hơn rất nhiều người trưởng thành, lại thêm trang sách luôn luôn đều sạch sẽ chỉnh tề, mỗi lần Nhã Lệ
xem bài tập về nhà của con trai đều thấy vô cùng thoải mái và tự hào. Nếu nói tới chữ bút lông thật ra cũng rất không tồi, chỉ là tuổi tác còn nhỏ khó tránh khỏi vẻ non nớt.
“Đã muộn lắm rồi, hay là ngày mai lại luyện tiếp nhé?” Trụ Tử đã nói với cô ấy về ý tưởng của lãnh đạo mới của
Tô Tiếu Tiếu, Nhã Lệ cũng rất ủng hộ, nhưng thấy con trai cần mẫn như vậy khiến trái tim của người mẹ này vẫn
vừa
mừng vừa đau.
Trụ Tử cuối cùng cũng dừng bút hỏi Nhã Lệ: “Mẹ, mẹ nói thật với con, mẹ cảm thấy chữ của con có đẹp không?”
Nhã Lệ gật đầu: “Ở độ tuổi này của con mà nói, mẹ cảm thấy vô cùng đẹp”
י
Trụ Tử đáp: “Mẹ ơi, thật ra con vẫn luôn luyện chữ, bắt đầu từ lúc dì Tô tự tay dạy con viết con chữ đầu tiên, con
đã nghĩ sau này phải viết chữ đẹp giống như dì Tô, Cơm Nắm cũng nghĩ như vậy, cho nên trước đây hai đứa bọn
con rảnh đều sẽ luyện chữ.
Cơm Nắm nhỏ hơn con một tuổi, lần đầu tiên khi em ấy cầm bút thì con đã đi học lớp vỡ lòng ở tiểu học rồi,nhưng thời gian Cơm Nắm nghiêm túc luyện rất ngắn đã viết đẹp hơn con rất nhiều, sau này em ấy cũng rất ít luyện nhưng vẫn viết rất đẹp, vừa rồi chú Hàn chỉ dạy bọn con chữ bút lông một lần, Cơm Nắm đã có thể hiểu được rất nhanh, hạ bút viết ra chữ ngoại trừ lực đạo và phong cách không bằng chú Hàn ra thì thật sự viết rất đẹp.
Mẹ ơi, Cơm Nắm là người thông minh nhất mà con từng gặp, em ấy đọc sách một lần đã có thể nhớ rất kỹ, còn con có khả năng phải đọc ba đến năm lần, nếu con muốn giỏi như Cơm Nắm, con phải nỗ lực hơn em ấy gấp mấy lần, thậm chí mười lần mới có thể theo kịp em ấy, cho nên, con phải cố gắng hơn một chút. Mẹ, mẹ không biết con thông qua sự cố gắng của mình có thể cùng Cơm Nắm nhảy đến lớp ba khiến con đã vui cỡ nào đâu, dì Tô cũng tự hào thay con biết bao.
Trái tim của Nhã Lệ vừa xót xa vừa mềm nhũn, cô ấy biết mình và Trương Hồng Đồ đã bỏ lỡ giai đoạn trưởng thành cần thiết nhất của bọn trẻ, cũng may cậu bé gặp được gia đình Tô Tiếu Tiếu, cô ấy vẫn luôn biết Tô Tiếu Tiếu dạy con của bọn họ rất tốt, mỗi lần nghe Trụ Tử nói chuyện, Nhã Lệ đều sẽ có một loại cảm giác con tốt hơn trong tưởng tượng của cô ấy.
1004 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận