Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 709: Phiên ngoại: Cố Triển Vọng và Giang Tuyết 20

Giang Tuyết cũng không hề buồn ngủ chút nào, lúc này cũng không thể giả bộ được nữa, cô ta quay người ôm
đầu Cố Triển Vọng hôn một cái lên môi anh ta, còn cắn mạnh một cái mang tính trừng phạt, cho anh ta muộn như vậy mới về, hại cô ta mất ngủ.
Cố Triển Vọng không ngờ còn có loại phúc lợi này nữa, anh ta híp mắt lại, hỏi với giọng khàn khàn: “Anh đánh
thức em sao?”
Cố Triển Vọng quen ngủ trần, Giang Tuyết cọ vào mũi anh ta, vuốt ve lưng anh ta, anh ta mới đánh răng xong còn mang theo hương vị rất thanh mát, thấp thoáng còn vương một chút hương rượu và mùi thuốc nhẹ, tổ hợp
lại trên người anh ta thành một mùi hương đặc biệt, trong đêm khuya vắng lặng như vậy lại vô cùng mê người.
Giang Tuyết cực kỳ yêu mùi hương này, lại ôm anh ta vừa hôn vừa cọ: “Không ngủ được.
Cố Triển Vọng ôm cô ta lên người mình, nắm cằm cô ta: “Nhớ anh sao? Hửm?”
Giang Tuyết không nói mà thoát khỏi tay anh ta, dùng hành động nói với anh ta có nhớ anh ta hay không.
Cố Triển Vọng vui vẻ tột cùng, đảo khách làm chủ đè người dưới thân: “Nếu đã không ngủ được vậy hoạt động
chút
đi…”
י
Công việc của Giang Tuyết giao ban rất nhanh, kiếp sống ở đoàn văn công từ mấy quân khu cộng lại khoảng mười mấy năm kết thúc rồi thật ra chỉ cần một tuần, ngược lại không nói lượng công việc ít hay là gì cả mà chỉ là
tính chất công việc ở đoàn văn công khá đơn nhất, mỗi một hạng mục đều có tính thời gian hiệu lực, cho dù kết quả tốt hay xấu, đã hoàn thành thì chính là đã hoàn thành, sẽ không có hậu quả kèm theo gì cả. Giang Tuyết nhìn lại cuộc sống mười mấy năm trong quá khứ của mình cảm thấy thật ra mình rất thất bại, chuyển mấy quân khu lại ngay cả một người bạn tri tâm cũng không kết được, sống cô độc lại trống rỗng, cuộc
sống có thể so với thầy tu khổ hạnh. Nhưng bây giờ thì sao, chậc chậc…
Cuộc sống tân hôn của cô ta có thể nói là trong mật có dầu, như keo như sơn với Cố Triển Vọng, bản thân cô
ta cũng cảm thấy đây có khả năng là một loại tâm lý phản nghịch, là theo bản năng muốn dồn hết toàn bộ nhiệt
tình không có chỗ phát huy trong mười mấy năm quá khứ lên người Cố Triển Vọng, trọng điểm là Cố Triển Vọng
cũng rất hưởng thụ, đáp lại cô ta sự nhiệt tình gấp đôi.
Dẫn đến rõ ràng hai người đã qua ba mươi tuổi nhưng lại củi khô lửa bốc hơn cả thanh niên trẻ mới biết yêu,
cũng không cần châm chỉ cần chạm vào nhau tùy tiện hay trêu chọc một chút là tự cháy thôi.
Giang Tuyết bàn giao xong công việc cũng không có chuyện gì làm, đột nhiên có hơi nhớ Cố Triển Vọng nên dứt
khoát đi đến văn phòng tạo bất ngờ cho anh ta.
Xe của cô ta đã bị đơn vị thu về, chỉ có thể ngồi xe buýt qua đó.
Nếu không sao lại nói người đều là từ tiết kiệm đến xa xỉ dễ, từ xa xỉ về tiết kiệm khó, khoảng thời gian này cô ta
hoặc là lái xe của mình, hoặc là Tiểu Đỗ và Cố Triển Vọng tới đón, trong nháy mắt chen chúc trên xe buýt bám
đủ loại mùi khiến cô ta thật sự rất không quen, bắt một chuyến xe và một chuyến tàu điện ngầm tới được văn
phòng của Cố Triển Vọng đã giống như đi tới Tây Thiên thỉnh kinh rồi vòng về vậy.
Văn phòng của Cố Triển Vọng cách “Quốc Vượng” không xa, còn có vài nhân viên đang làm việc nhưng bọn họ
cũng chưa từng gặp Giang Tuyết nên cũng không nhận ra.
Đồng chí phụ trách tiếp đón ở quầy lễ tân thấy cô ta, mới lễ phép ngăn lại: “Vị đồng chí này, xin hỏi cô tìm ai, có
hẹn trước chưa ạ?”
Tiểu Đỗ ngồi ở cửa văn phòng của Cố Triển Vọng, anh ta còn kiêm luôn chức thư ký của Cố Triển Vọng, tóm lại
nếu như ai muốn vào văn phòng của Cố Triển Vọng còn phải thông qua sự đồng ý của anh ta. Tiểu Đỗ ngẩng đầu nhìn qua không ngờ Giang Tuyết sẽ tới nơi này, anh ta mau chóng đứng dậy đón người: “Tiểu
Trần đừng vô lễ, cô ấy là bà chủ, mợ, sao mợ lại tới đây? Sao không gọi điện kêu tôi tới đón” Giang Tuyết gật đầu với Tiểu Trần rồi mới đáp lời Tiểu Đỗ: “Thấy không có việc gì nên qua đây, Cố Triển Vọng
đâu?” Tiểu Đỗ nói: “Cậu đang ở trong phòng khách đón khách, được một lúc rồi, phỏng chừng cũng sắp ra ngay thôi, hay là mợ vào văn phòng của cậu ngồi đợi trước nhé?”
Giang Tuyết không biết trong văn phòng của Cố Triển Vọng có văn kiện cơ mật gì hay không, cũng không biết
anh ta có ngại không nữa, nên chỉ vào một vị trí trống ở bên cạnh: “Không sao, tôi ngồi đây đợi là được rồi. Người khác không biết Cố Triển Vọng coi trọng Giang Tuyết bao nhiêu nhưng Tiểu Đỗ thì biết, cô ta muốn thế nào hiển nhiên đều được, Tiểu Đỗ liếc mắt ra hiệu với Tiểu Trần: “Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi rót cà phê cho mợ đi”
Giang Tuyết đáp: “Tôi không uống cà phê, nước trắng là được rồi, các cậu không cần quản tôi, nên làm gì thì làm
cái đó đi?
972 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận