Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 566: Có lý lại không nói được

Ông già bảo: “Có thể chậm ngày nào hay ngày ấy, rời khỏi nơi này thì chúng ta đi đâu? Hai người chúng ta ngủ
dưới gầm cầu cũng không sao nhưng con trai chúng ta thì sao?”
Nói đến đây bà già lại bắt đầu lau nước mắt: “Con trai tôi mệnh khổ, đang yên đang lành kết một đối tượng sao lại ầm ĩ thành loại chuyện này chứ, ngày nào nó cũng sống dở chết dở như vậy cũng không phải cách” Nghĩ đến con trai giam mình trong phòng gần một tháng, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, ông già đến
tuổi già mới có đứa con cũng rơi vào đau buồn, dù sao ông ta cũng là chủ gia đình, lưng có còng bao nhiêu cũng
không thể ngã xuống: “Có thể trì hoãn ngày nào hay ngày đấy, thật sự không thể trì hoãn được thì đẩy một cái
xe kéo dẫn con trai đi nhặt rác, tóm lại là không chết đói được?
Bà già trốn qua một bên lau nước mắt với vẻ khổ sở tới cực điểm, không còn một chút bộ dáng chanh chua chửi đổng của vừa rồi nữa.
Hàn Thành về đến nhà nói lại tình hình với Tô Tiếu Tiếu một lần.
Tô Tiếu Tiếu biết anh ngay cả cửa cũng không vào được thì cười ngặt nghẽo: “Đồng chí Hàn Thành, anh đúng là
một tú tài gặp lính có lý lại không nói được, vẫn nên đợi Tiểu Ngũ tra rõ tình hình về rồi lại nói sau đi?
Hàn Thành xoa tóc vợ với vẻ bất đắc dĩ: “Không có cách nói lý với người già, lại không thể đánh, chỉ có thể ra tay
từ trên người con trai của bọn họ, cũng không vội vài ngày này, đến khi đó lại đúng bệnh hốt thuốc sau. Tô Tiếu Tiếu đáp: “Không sai, em am hiểu nói lý với người già, đến khi đó chúng ta qua đó xem thử” Cơm Nắm nghe xong phát hiện hình như trong chuyện này không có đất dụng võ gì cho mình, đôi mắt lập tức
đảo như bi liếc mắt ra hiệu với Trụ Tử. Cậu bé nói: “Cha mẹ, bọn con ra ngoài chơi một chút đây ạ”
Bánh Đậu nhỏ và đôi long phụng thai đều đang ngủ trưa, hai đứa lớn sớm đã không có thói quen ngủ trưa nữa,
bình thường buổi trưa đều là em trai em gái đi ngủ còn bọn trẻ sẽ làm việc mà mình muốn. Ý của Tô Tiếu Tiếu
là đám trẻ lớn rồi phải có không gian riêng của mình, chỉ cần không phải làm chuyện xấu thì không cần quá can thiệp vào, cho nên cũng rất ít khi hỏi buổi trưa bọn trẻ làm gì? “Không hỏi các con đi đâu sao?” Hàn Thành nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai đứa trẻ và hỏi.
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Con trai anh mà anh còn không hiểu sao? Còn có thể đi đâu được nữa, chắc chắn là đi tới căn
nhà phía sau rồi, anh có muốn lén đi theo xem không?”
Hàn Thành xoa đầu Tô Tiếu Tiếu, lắc đầu: “Không cần, không có ai bắt nạt được tụi nó, hai năm này Cơm Nắm và
Trụ Tử đã cao lên rất nhiều như thể chớp mắt cái đã thành thiếu niên rồi.
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Còn không phải sao, qua vài năm nữa cũng nên yêu đương kết hôn sinh con rồi, anh và em sẽ
thành hàng ông bà.
Hàn Thành ôm cô: “Cảm giác có thể cùng em già đi thật sự tốt”
Tô Tiếu Tiếu ôm eo anh dụi mũi vào người anh: “Nhưng em cũng không muốn già đi chút nào cả”
Hàn Thành vừa cười vừa đáp: “Ừm, anh già còn em không thay đổi.
Tô Tiếu Tiếu duỗi ngón trỏ chọc vào sườn anh: “Coi cái miệng ngọt của anh kìa.
Giống như Tô Tiếu Tiếu dự đoán, ra khỏi cửa nhà hai đứa trẻ không hẹn mà cùng đi ra phía sau.
Trụ Tử nói: “Nếu là ông bà già thì thật sự không dễ xử lý, cũng không thể mạnh bạo với bọn họ được.
Cơm Nắm đáp: “Dù sao chúng ta cứ thăm dò quân tình trước đã, xem là tình huống gì rồi nói sau.
Trụ Tử gật đầu: “Anh cũng có ý này”
Hai tiểu tử hoạt bát nhanh nhẹn đi đến trước căn nhà số 102 với vẻ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, sau
khi gõ nhẹ cửa nhà nhưng không có người nào đáp lời, Cơm Nắm lại tăng mạnh lực gõ cửa.
Bên trong truyền tới một giọng nói lớn lọt gió: “Chết hết rồi, trong nhà không có người sống”
Cơm Nắm và Trụ Tử đưa mắt nhìn nhau, tiếp tục gõ cửa.
Lão già hùng hổ ra mở cửa: “Không phải nói không chuyển rồi sao? Sao các người còn…” Mở cửa nhìn thấy hai
đứa trẻ choai choai ông ta ngay lập tức nghẹn họng: “Chuyện gì? Có phải đi nhầm nhà rồi không?”
Trụ Tử chớp mắt: “Ông là ai ạ?”
Ông già đáp: “Đây là nhà tôi, cậu hỏi tôi là ai à? Đi đi đi, nơi này không phải chỗ cho các cậu tới chơi. Trụ Tử thuận thế ngẩng đầu nhìn biển số nhà, lại hỏi với vẻ khó tin: “102, không sai đâu, ông ơi, có phải ông
nhầm nhà rồi không, đây là nhà gia đình cháu vừa mới mua mà, sao các ông lại vào ở được?” “Nhầm cái gì, tôi vẫn luôn ở đây. Ông già vừa nghe đã định đóng cửa lại.
976 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận