Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 201: Nấu cơm hộ

Hàn Thành không biết từ khi nào đã đứng phía sau anh ta, dùng văn kiện trong tay gõ vào đầu anh ta: “Đến nhà ăn mà ăn đi, đừng suốt ngày mơ tưởng ăn chực ở nhà tôi, vợ tôi không rảnh nấu cơm cho nhiều người như vậy” Trần Ái Dân xoa đầu, trốn qua một bên: “Nói đùa, nói đùa thôi, em biết chị dâu bận rồi, thanh tuyên truyền ở cửa lớn phái đông quân khu chính là kiệt tác của chị dâu, đều đã truyền ra ngoài rồi, người từng thấy đều dựng ngón cái nói đẹp, chị dâu thật lợi hại, lớn lên còn xinh đẹp, tranh vẽ còn đẹp y như người nữa chứ…”
Hàn Thành cúi người bế con trai nhỏ lên, nắm tay Tô Tiếu Tiếu: “Đừng nghe cậu ta chém gió vớ vẩn, chúng ta về nhà thôi”
Trần Ái Dân nhìn gia đình ba người ấm áp trước mặt, nói thật, anh ta rất ngưỡng mộ, khi nào anh ta mới có thể lấy được người vợ giống như Tô Tiếu Tiếu đây?
Một y tá nhỏ có gương mặt tròn không biết từ đâu nhảy ta, cô ta chạy tới vỗ mạnh một cái lên vai Trần Ái Dân, giọng nói còn vô cùng to: “Bác sĩ Trần, đồng chí nữ xinh đẹp vừa rồi đó là vợ của chủ nhiệm Hàn sao? Cô ấy lớn
lên rất xinh đẹp nha.
Trần Ái Dân bị giọng nói oang oang của cô ta dọa giật mình, nhìn thấy cô gái trẻ thô kệch đó mới vỗ ngực: “Cô muốn dọa tôi sợ chết luôn có phải không? Tiếu Tiếu người ta không chỉ lớn lên xinh đẹp mà còn dịu dàng nữa cơ, cô có thể đừng thô lỗ như vậy mà học hỏi người ta một chút được không?”
Y tá nhỏ có gương mặt tròn trợn tròn mắt nhìn anh ta, cô ta trừng như vậy khiến đôi mắt lại càng to tròn hơn, chỉ vào mũi mình: “Tôi chỉ có giọng nói là hơi to thôi nhé, chứ có chỗ nào thô lỗ đâu?”
Trần Ái Dân sợ cô ta rồi: “Đúng đúng đúng, cô chỉ có mỗi cái giọng là to thôi, tôi không rảnh nói chuyện với cô, muộn nữa thì đồ ăn ngon trong nhà ăn sẽ bị người ta gọi sạch hết mất.
“Bác sĩ Trần, anh ăn cơm ở nhà ăn sao? Tôi tính về ký túc xá nấu cơm này, có muốn tôi mời anh ăn không?” Y tá nhỏ phòng chừng có hơi thiếu tâm nhãn, vừa rồi người ta còn nói cô ta thô lỗ, mới được một lúc như vậy mà còn muốn mời người ta về nhà ăn cơm.
“Cô biết nấu cơm sao?” Trần Ái Dân quan sát cô ta từ trên xuống dưới, cô gái trẻ vừa được điều động tới đây chưa được bao lâu, lớn lên trắng trẻo còn có hơi tròn, giống như người thành phố lớn lên trong sự chiều chuộng của gia đình hơn, anh ta lắc đầu: “Cô nhìn không giống người biết vào bếp.
Y tá nhỏ lại gào lên với cái giọng oang oang đó: “Coi thường tôi hả, cha tôi chính là đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh đấy nhé, món ngon tôi ăn từ nhỏ còn nhiều hơn anh từng thấy qua đấy.
Bác sĩ Trần vừa nghe như vậy, trừng to mắt quan sát cẩn thận một phen nữa: “Tôi nói sao cô lại tròn hơn người khác một vòng chứ, hóa ra là ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh mà lớn sao? Vậy cô chắc chắn biết nấu rất nhiều món ngon rồi, tôi đi!”
Y tá nhỏ nghiêm mặt: “Con người anh nói chuyện kiểu gì đấy?”
Bác sĩ Trần phất tay: “Không phải không phải, không phải tôi đang mắng người đâu, ý tôi là tôi đi tới ký túc xá
của cô ăn cơm, tôi mang theo phiếu lương tới có được không? Nhưng mà ký túc xá các cô có người khác không? Chỉ có hai người chúng ta có phải sẽ dẫn tới ảnh hưởng không tốt không?”
Y tá nhỏ nghĩ trong nhà còn có người khác, quả thật không ổn cho lắm, nên nói: “Vậy tôi tới ký túc xá của anh
nấu nhé?”
Bác sĩ Trần: “”
27
Cô nam quả nữ, nam nữ thụ thụ bất thân, cuối cùng bác sĩ Trần cũng không thể ăn được cơm y tá nhỏ nấu mà ngoan ngoãn ăn ở nhà ăn của anh ta.
Hàn Thành đang đi đường còn bị Tô Tiếu Tiếu thuận tay nhét một thứ vào trong miệng, anh vẫn chưa phản ứng lại được: “Cái gì vậy?”
Tô Tiếu Tiếu còn chưa nói thì Bánh Đậu nhỏ đã nhe răng trợn mắt kêu Hàn Thành nhìn: “Kẹo, Bánh Đậu nhỏ,
me,
cha…”
Vị của kẹo sữa thỏ trắng xâm chiếm vị giác, Hàn Thành nghe cũng hiểu được, ý là mọi người cùng nhau ăn kẹo,
có đồ ngon cả gia đình cùng nhau chia sẻ là lý tưởng giáo dục của Tô Tiếu Tiếu, anh duỗi tay xoa đầu con trai rồi nhéo mu bàn tay của vợ một cách dịu dàng.
Xe đạp dựng ở cửa bệnh viện, Hàn Thành đợi Tô Tiếu Tiếu ngồi xong lại đặt Bánh Đậu lên đùi cô: “Bánh Đậu nhỏ
ôm chặt mẹ, bằng không xóc cái là rớt đấy.
Bánh Đậu nhỏ gật đầu, hai bàn tay nhỏ túm chặt áo mẹ.
Tô Tiếu Tiếu dùng một tay ôm chặt Bánh Đậu nhỏ, một tay ôm eo Hàn Thành: “Anh đạp chậm một chút nhé. Hàn Thành đạp một cái, chiếc xe đạp chậm rãi tiến lên.
Gió buổi chiều vẫn có hơi lạnh, Tô Tiếu Tiếu muốn trước mùa đông sẽ đan xong cho anh một chiếc khăn quàng cổ, mỗi ngày đạp xe đạp vẫn sẽ thấy lạnh nên găng tay cũng phải mua một đôi mới được.
[Cảm ơn Truyenyy.vip, mongchi, hanghelen, Chichit đã đẩy 30 kim phiếu cho truyện ^^ Do truyện bị leak đi nhiều nên như thông báo từ đầu truyện thì sau chương 200 mình sẽ cài chỉ đọc trên app, do đó tối nay mình sẽ tiến hành cài đặt, mọi người có thể tải app về để đọc nha, rất mong nhận được sự thông cảm từ các bạn độc giả.]
998 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận