Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 410: Lộ ra vui vẻ

Trương Hồng Đồ nhận đồ: “Các cậu cũng bận rộn thật, đã hai mươi bảy âm rồi mới chịu thả người, sao lại nhiều đồ như vậy? Đến lúc đó mang về cho đám người Cơm Nắm ăn đi”
Hàn Thành lắc đầu: “Đồ không tiện để lâu, ba mươi tết thêm món là vừa vặn, lão thủ trưởng thích ăn” Trương Hồng Đồ nói: “Ông cụ ở thủ đô muốn ăn mấy thứ này vẫn dễ dàng, chân giò và vịt nướng có thể ăn hết trước, đến lúc đó tôi đi xếp hàng mua mấy con cho cậu mang về, còn kinh bát kiện này có thể để lại mang về.” Hai gia đình vốn thân thiết, những chuyện nhỏ này Hàn Thành cũng sẽ không tính toán với anh ấy. Tứ hợp viện đơn giản cổ xưa nhưng được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp gọn gàng, từ sau khi có cháu trai, ông cụ cảm thấy cuộc sống có hy vọng mới, không còn giống ngày trước lôi thôi lếch thếch nữa, mái tóc cắt đi râu cũng cạo sạch, mặc lên bộ áo khoác quân đúng mực, cả người mặt mày rạng rỡ tinh thần phấn chấn nhìn như trẻ ra không chỉ mười tuổi. Lại thêm căn nhà cố ý tìm người thu dọn, bổ sung không ít đồ dùng gia đình vào. Khu vườn nhỏ cũng bày trí ấm áp, bên trong trồng không ít rau xanh, nhìn vào toàn bộ sân như thoát khỏi chốn
phàm trần, bầu không khí trong nhà cũng cực tốt.
Trụ Tử nhỏ hiếm khi lộ rõ nét vui vẻ trên mặt, nhìn thấy Hàn Thành tới lại càng hào hứng hơn. Cậu bé một ngày không nhìn thấy chú Hàn đều lo lắng anh không tới đón cậu bé về thôn Tô Gia: “Chú Hàn, cuối cùng chú cũng
tới rồi!”
Nhã Lệ rót trà cho Hàn Thành: “Trụ Tử nhỏ cứ lo anh nuốt lời không dẫn thằng nhỏ về thôn Tô Gia, tim của thằng nhỏ đã sớm bay đến chỗ đám Cơm Nắm rồi.
Hàn Thành xoa đầu đứa trẻ: “Chuyện đã đồng ý với cháu sẽ không nuốt lời, sao thế? Đã chọn được tên mới
chưa?”
Trụ Tử nhỏ híp mắt gật đầu: “Cháu chọn xong rồi ạ, Tu Viễn, Trương Tu Viễn
Hàn Thành nghĩ ngợi: “Lộ man man kỳ tu viễn hề, ngộ tương thượng hạ nhi cầu sách, tên hay
(Chú thích: Con đường còn dài miên man đằng đẵng, ta phải lên trời xuống đất tìm thứ mà mình theo đuổi.)
Trụ Tử nhỏ lại gật đầu: “Cháu cũng rất thích
Ông cụ thích đọc [Sở Từ ], bên trong có tên thuận miệng đều bị ông cụ liệt ra vài cái, Trụ Tử nhỏ chọn Tu Viễn trong số đó, còn cá nhân ông cụ thích “Quân Nhiên” hơn, nhưng cháu trai thích mới quan trọng nhất, bây giờ
ông cụ có cháu là đủ mọi sự rồi.
Ông cụ nghe thấy Hàn Thành tới, lập tức buông sách trong tay bước từ trong nhà ra, nhìn thấy Hàn Thành là chửi một câu trước tiên: “Thằng nhãi thối tha
Hàn Thành biết tại sao ông cụ mắng mình, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị ông cụ mắng: “Lão thủ trưởng, thủ trưởng không nói rõ thân phận của Trụ Tử nhỏ, cháu và Triệu Tiên Phong cũng chỉ nhìn tướng mạo mà suy đoán, đến cuối cùng mới xác nhận được, lần trước tới chú không cho cháu vào sân, chuyện của Hồng Đồ và Nhã Lệ cũng vẫn chưa giải quyết xong, xung quanh lại có tai mắt của nhiều người, điện thoại và thư từ đều bị người giám sát, để tránh phức tạp mới không nói với chú biết.
Hiển nhiên ông cụ biết tính nghiêm trọng trong đó, ông cụ còn cảm ơn Hàn Thành đã giúp ông cụ nuôi cháu trai ngoan như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha còn mắng một câu: “Vớ vẩn, giấu cháu trai tôi lâu
như vậy cậu còn có lý của cậu sao?”
Hàn Thành sờ mũi: “Không dám ạ.
Ông cụ không tin anh dù chỉ một dấu chấm câu nào: “Còn có chuyện cậu không dám sao? Như vậy đi, nghỉ hè hoặc là nghỉ đông năm sau, cậu dẫn con cậu qua đây ở nhà tôi, bằng không tôi không bỏ qua cho cậu.
Tình cảm giữa cháu trai và đám trẻ nhà Hàn Thành quá tốt, bọn họ không tới Trụ Tử nhỏ cũng ở không lâu mà chỉ muốn về nhà, còn không thấy sao, qua năm mới còn chuẩn bị mùng hai theo Hàn Thành về, một năm ông cụ mới gặp cháu trai một lần mà lại ở không đến vài ngày, thế này cũng sắp khiến ông cụ buồn bực muốn chết mất Chuyện chưa hỏi qua Tô Tiếu Tiếu nên Hàn Thành cũng không dám đồng ý, chỉ đành bảo: “Cháu phải về nhà bàn bạc với Tiếu Tiếu đã, thật ra chú cũng có thể tới bộ đội ở một thời gian, hai nhà bọn cháu sát nhau, rất thuận
tiện”
Đương nhiên ông cụ cũng muốn qua, tuy ông cụ không đi phục chức nhưng chuyện cần xử lý vẫn vô cùng nhiều, đi cũng không được lâu như vậy, ngược lại năm nay có khả năng.
Nhã Lệ cũng bảo: “Phải đó cha ơi, Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ nhà Hàn Thành còn nhỏ, tới thủ đô xa như vậy
cũng không tiện, cha qua đó ở với bọn con một thời gian là tốt nhất”
Ông cụ thật sự động lòng nhưng vẫn xua tay: “Đến lúc đó lại nói sau”
Dù sao Hàn Thành vẫn ở lại vài ngày, ông cụ có thời gian từ từ nói chuyện với anh.
995 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận