Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 466: Khóc

Hàn Thành cúp điện thoại, ôm người vợ đã khóc không thành tiếng vào lòng hôn rồi lại hôn, vô cùng đau lòng:
“Sao còn khóc nữa? Được rồi, không khóc, nên vui chứ em
Tô Tiếu Tiếu thật sự không muốn khóc, thân là con gái thời đại này muốn thay đổi vận mệnh của mình thật sự
quá khó, nếu như không phải có Hàn Thành, nếu như lúc đầu cô không nắm bắt thời cơ gả cho anh vậy cô cũng
không dám tưởng tượng mình sẽ trải qua cuộc sống thế nào, có dũng khí sống tiếp ở thời đại này hay không
nữa.
Tô Tiếu Tiếu vẫn ra sức khóc: “Hàn… Hàn Thành…”
Trái tim của Hàn Thành đau đến co rút, ôm chặt vợ, nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Anh đây, anh biết, anh đều biết hết.
Trước đây Hàn Thành không biết cái gì gọi là vừa gặp đã yêu, kiên trung không đổi, loại xem mắt trúng ở trường đại học đã bắt đầu kết đối tượng như Châu Ngọc Hoa và Triệu Tiên Phong cũng có. Nhưng cũng không phải xu
hướng chính, phần lớn vợ chồng đều là bạn đời cách mạng do tổ chức sắp xếp hoặc là người nào đó giới thiệu, điều kiện của đôi bên tương tự thì sẽ cùng nhau góp gạo thổi cơm chung trải qua cuộc sống. Bây giờ nhớ lại, ngày ấy thật ra từ lần đầu tiên gặp anh đã bị tính cách dịu dàng của Tô Tiếu Tiếu thu hút, sau đó
ở chung cũng là ăn nhịp như trời đất tạo nên, Tô Tiếu Tiếu từ từ biến thành một phần không thể tách rời trong cuộc sống của anh, anh không thể chịu được cô có một chút tủi thân hay buồn bã nào.
Hàn Thành không nói gì nữa, lặng lẽ ôm vợ im lặng an ủi, trái tim vẫn co rút từng đợt theo tiếng nấc của cô.
Qua đợt này tâm trạng của Tô Tiếu Tiếu cũng tốt lên, chỉ là nhìn vào vô cùng yêu kiều, nước mắt nước mũi đều cọ hết lên áo của Hàn Thành.
Hàn Thành cũng không phiền, cần khăn tay lau sạch nước mắt trên mặt cô, lại hôn lên môi cô một cái, nếm thấy
vị mặn nhạt trong nước mắt, anh nhíu mày bảo: “Không cho phép khóc nữa, mắt đều sưng hết lên rồi, các con
nhìn thấy sẽ lo lắng” Còn khóc nữa anh còn nghi ngờ không biết có phải tim mình có bệnh không.
Tô Tiếu Tiếu nhoẻn miệng cười, lắc đầu: “Không khóc nữa, em vui mà.
Hàn Thành thấy cô cười mới thở phào nhẹ nhõm, cất khăn tay về túi áo, lại ôm cô rồi nắm tay: “Chúng ta về nhà
nấu cơm cho các con thôi”
Tô Tiếu Tiếu ôm cánh tay anh cọ cọ: “Vâng, chúng ta về nhà thôi”
Hai vợ chồng về đến cửa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ của đám trẻ, vừa đẩy cửa lớn sân nhà thấy Châu
Ngọc Hoa và Nhã Lệ đều đang ở đó, giữa sân bày một cái bếp than to, trên đó đặt một tấm sắt, bên trên còn đặt
đủ loại xiên, xem ra là chuẩn bị ăn nướng.
Đám trẻ nhìn thấy Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu trở về đều nhao nhao vây lên, Cơm Nắm đếm “một hai ba” sáu đứa
trẻ đồng thanh hô: “Chúc mừng đồng chí Tô Tiếu Tiếu, thủ khoa toàn tỉnh ta đã về nhà”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Trò này ai nghĩ ra vậy?
Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ mỗi người ôm một chân mẹ, Bánh Bao nhỏ nói: “Mẹ ơi, thủ khoa như mẹ thật lợi
hại, hôm nay ở trường học có rất nhiều người tới chúc mừng bọn con, xoa đầu con nói muốn xin vía, còn nhét
kẹo cho con nữa nhưng con rất ngoan, con đều không lấy đó.
Các anh bảo vệ Bánh Trôi nhỏ rất chặt chẽ, không có người nào dám chạm vào cô bé nên đều chạy đi xoa Bánh
Bao nhỏ, Bánh Trôi nhỏ ngửa cái đầu nhỏ cong đôi mắt nói: “Mẹ ơi, thủ khoa được mọi người yêu mến như Bánh
Trôi nhỏ”
Hàn Thành cúi người bế con gái lên: “Đúng vậy, còn nói nữa là mẹ ngại ngùng đấy, nên làm gì thì làm cái đó đi” Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Bánh Bao nhỏ: “Ngoan, đi chơi đi”
Đột nhiên Cơm Nắm sáp tới trước mặt Tô Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm vào mắt cô, hỏi: “Mẹ ơi mẹ khóc sao?”
Tô Tiếu Tiếu vẫn luôn coi các con là bạn, thở dài đáp: “Con trai, đổi lại là con đợi mười năm mới thi đỗ đại học không phải sẽ mừng phát khóc hay sao. Mẹ gọi điện cho ông ngoại con, vừa nghe được giọng của ông là không được, con không biết năm đó ông ngoại bà ngoại đã chịu áp lực lớn bao nhiêu để cho mẹ đi học đâu, trước khi
mẹ gả cho cha con có bao nhiêu người nói xấu sau lưng, bây giờ mẹ cũng xem như trút giận được với bọn họ
rồi”
Cơm Nắm tiến lên ôm mẹ, vỗ lưng cô: “Đều qua rồi ạ, mẹ ơi mẹ yên tâm, con nhất định sẽ dạy em trai em gái
thật tốt, sau này bọn con nhất định sẽ thi đỗ đại học tốt nhất.
Bánh Đậu nhỏ cũng tiến lên ôm mẹ cọ vào eo cô: “Mẹ ơi đừng buồn, con sẽ phấn đấu.
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu hai đứa trẻ: “Mẹ không buồn, cũng tin các con, được rồi, đi trông em trai em gái đi”
Tô Tiếu Tiếu đi tới trước sạp nướng: “Sao đột nhiên muốn ăn nướng vậy?”
989 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận