Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 646: Dùng tiền

Cơm Nắm gật đầu bảo: “Có thể, chúng ta trở về giúp chú Cố làm việc có thể kiếm được không ít tiền tiêu vặt, cái
này thực dụng, mua cho bọn họ đi.
Tiểu Bảo nói: “Hay là bàn bạc với cô trước đã?”
Cơm Nắm lắc đầu đáp: “Không cần, giới hạn dùng tiền tiêu vặt mà em cần báo lên là một trăm đồng”
Tiểu Bảo giật nảy mình: “Nhiều như vậy sao? Không phải Bánh Bao nhỏ là một đồng sao?”
Cơm Nắm: “Em mấy tuổi, Bánh Bao nhỏ mấy tuổi? Có thể như nhau được sao?”
י
Trụ Tử nói: “Không tính là nhiều, mấy năm này bọn tớ kiếm được không ít tiền nhuận bút đều tích lại mà không
tiêu nhiều cho lắm, còn có tiền mừng tuổi năm mới nữa”
Cơm Nắm vỗ lên vai Trụ Tử: “Người lắm tiền chân chính ở chỗ chúng ta đây này, tiền tiêu vặt của anh ấy không có giới hạn, muốn tiêu thế nào thì tiêu như thế.
Trụ Tử chỉ cười mà không đáp gì cả, tiền thù lao của cậu bé không ít, lại là con trai độc nhất trong nhà, mọi người vốn thương cậu bé, các trưởng bối trong nhà đều cho cậu bé tiền tiêu, bản thân cậu bé cũng không có khái niệm gì về tiền nên không tính toán cho lắm, nhưng cũng không tiêu lung tung, gom được bao nhiêu cũng không biết, dù sao cũng là rất nhiều.
Hiếm khi có cơ hội tiêu tiền lại không cần phiếu, cuối cùng Trụ Tử giành thanh toán, tổng cộng mua hai mươi đôi xăng đan nhựa khiến thành viên hợp tác xã tiêu thụ kinh hãi.
Đám người trở về nhà ga lập tức nhét xăng đan cho Tô Chấn Hoa, hai mươi đôi xăng đan này thật sự cũng làm Tô Chấn Hoa kinh ngạc, nhận cũng không được mà không nhận cũng không được: “Các cháu làm gì thế này? Bán sỉ
sao?”
Trụ Tử nói: “Cậu hai, làm phiền cậu chia những đôi xăng đan này cho những bạn nhỏ đã chơi với bọn cháu mấy ngày này mà trong nhà không thể mua được xăng đan đó, bọn họ hoặc để trần chân hoặc đi giày cỏ, coi như quà bọn cháu tặng cho bọn họ đi ạ.
Cơm Nắm lắc ngón tay: “Không phải bọn cháu mà là anh, cậu hai, những đôi giày này đều là tiền Trụ Tử bỏ ra, cậu nói là anh Trụ Tử của bọn họ tặng cho là được rồi ạ”
Trụ Tử bật cười: “Phải phân rõ ràng như vậy sao?”
Bánh Bao nhỏ một tay cầm kem ốc quế, một tay móc trong cặp sách gà trống to của Bánh Đậu nhỏ, mò nửa ngày mới móc ra một đồng tiền đưa cho Trụ Tử nhỏ, cười híp mắt bảo: “Anh Trụ Tử ơi cho anh này, các anh đều muốn làm việc tốt không để lại tên, vậy thì nói những đôi dép này là Bánh Bao nhỏ mua để tặng bọn họ đi! Bọn
họ nhất định sẽ càng thích Bánh Bao nhỏ hơn!”
Mọi người:
Cơm Nắm nắn mặt cậu bé: “Đồ quỷ tinh ranh nhà em, em lanh lợi nhất!”
Bánh Trôi nhỏ cầm tiền mà cậu bé nhét cho Trụ Tử lên nhìn, là một tờ một xu, cô bé nhíu đôi mày nhỏ hỏi Bánh Bao nhỏ: “Anh tư, một xu có thể mua được bao nhiêu đôi xăng đan chứ?”
Trụ Tử bế Bánh Trôi nhỏ lên: “Anh tư nói đùa với anh Trụ Tử thôi, đi nào, chúng ta nên vào trạm thôi, cậu hai, những đôi xăng đan này làm phiền cậu ạ.
Tô Chấn Hoa ôm hai mươi đôi xăng đan lại dặn dò ba đứa trẻ nhà họ Tô phải nghe lời, đến thành phố đừng chạy lung tung, phải theo sát đám người Cơm Nắm, sau đó lại nhìn bọn họ vào trạm với vẻ luyến tiếc không nỡ. Thẳng đến khi không nhìn thấy bóng lưng của bọn họ nữa mới nhìn lại đống xăng đan trong tay, tổ tiên nhà họ Tô linh thiêng nên trẻ con trong nhà dạy ra đứa nào cũng ngoan hết. Cuối cùng ba đứa trẻ nhà họ Tô đã hưng phấn vài ngày cuối cùng cũng nhìn thấy sân bay, ngồi lên chiếc máy bay to mà mình tha thiết mơ ước, một đường nhìn đám mây trắng xóa mềm mại ở bên ngoài cửa sổ tới tận thủ đô. Ba đứa trẻ nhà họ Tô giống như bà Lưu vào đại quan viên, quan sát thành tứ cửu phồn hoa từ giữa không trung khiến bọn trẻ không thể nào rời mắt được, sân bay ở thủ đô cũng lớn hơn sân bay thành phố gấp vài lần. Toàn bộ chuyện này đối với ba đứa trẻ nhà họ Tô mà nói vô cùng mới mẻ, lau sạch mắt cũng sắp không đủ dùng. Hàn Thành tìm ông cụ mượn xe, đoán đúng thời gian tới đón người.
Ông cụ và Cá Nhỏ đều đã nôn nóng muốn được gặp đám trẻ, lo lắng đến đứng ngồi không yên đã tìm xe lớn lần trước tới đón gia đình Hàn Thành rồi cùng anh đi đón người.
Bốn anh lớn xách hành lý bao lớn bao nhỏ trên lưng, Bánh Đậu nhỏ dắt Bánh Bao nhỏ và Bé Út, Tô Tiếu Tiếu dắt Bánh Trôi nhỏ, cả gia đình chậm rãi rời khỏi sân bay.
Ba người Hàn Thành đã sớm đợi ở nơi này, Cá Nhỏ tinh mắt, từ rất xa đã nhìn thấy các bạn nhỏ mà cậu bé thương nhớ, đôi mắt lập tức sáng ngời, gân cổ lên gào: “Dì Tô, Đại Bảo, Tiểu Bảo, Cơm Nắm, Trụ Tử, Bánh Đậu nhỏ, Bánh Bao nhỏ, Bé Út, Bánh Trôi nhỏ, em nhớ mọi người chết mất!”
949 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận