Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 360: Tụ họp

Châu Ngọc Hoa đang chuẩn bị nấu cơm tối, nghe thấy có vịt nướng và chân giò kho nước tương cũng không
khách sáo với bọn họ, cá khô đang chuẩn bị cho vào nồi và rau ăn kèm cũng mang qua đây, còn thuận tiện mang cả cá kho tích trong nhà qua luôn.
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Quên kêu Cơm Nắm nói với anh chị không cần mang đồ qua đây nữa, trong nhà đã nhiều đồ
ăn như vậy rồi. Châu Ngọc Hoa nói: “Trẻ choai choai ăn sập cả nhà, nhiều trẻ con như vậy, bao nhiêu cũng ăn hết cả thôi” Được rồi, những đứa trẻ này đều ăn rất giỏi, hiếm khi náo nhiệt như vậy cứ ăn một lần cho đã đi.
Tô Tiếu Tiếu dùng nước nóng ngâm cá khô, trong đám rau ăn kèm mà Châu Ngọc Hoa mang tới có rau cần và
tỏi tươi nhưng không đủ, kêu cô ta đi vào vườn hái thêm vài quả ớt xanh, nhặt mấy cây tỏi tươi qua tính làm cá kho tộ đơn giản.
Cho gừng thái lát và củ tỏi vào chảo dầu, rồi bỏ cá khô đã ngâm cho nhạt bớt vào rán, khi rán đến hơi có mùi
thơm thì thêm nước ngâm cá khô vào, đóng nắp đun vài phút canh đã biến thành màu trắng ngà. Khi ấy múc cả cá khô và canh vào đựng trong nồi đất đáy nông, thêm ớt xanh rau cần tây và rất nhiều tỏi tươi vào, đặt kèm cả bếp than nhỏ lên trên bàn cơm mở nắp nồi đun chậm, những món khác cũng lên bàn.
Trong nhà Tô Tiếu Tiếu lần đầu tiên tập trung nhiều trẻ con như vậy, ba nhà sáu người lớn, tám đứa trẻ cùng
nhau vây trước bàn cơm, trên bàn cơm cũng là lần đầu tiên phong phú như vậy, trong không khí tràn ngập các loại hương thơm của thức ăn, lũ trẻ vây quanh bàn ăn “oa oa oa” không ngừng.
Cơm Nắm nhỏ nhìn cơm canh thơm nồng nàn mà chảy nước miếng: “Cái này còn phong phú hơn toàn bộ cơm tất niên mà con từng ăn! Trụ Tử nhỏ, mỗi tháng các anh lại đến thủ đô một lần có được không?” Những đứa trẻ khác đều gật mạnh đầu, vậy mà Trụ Tử nhỏ lại không biết nên tiếp thế nào mới phải.
Tiểu Bảo và Đại Bảo nuốt nước miếng, Tiểu Bảo nói: “Đây là lần đầu tiên em thấy nhiều thịt như vậy!”
Đại Bảo gật đầu: “Anh cũng thế”
Cá Nhỏ đã không kìm chế nổi nữa rồi, người lớn còn chưa nói động đũa nên cậu bé cũng không dám động đũa, chỉ có thể không ngừng quạt mùi hương về phía mình, cố sức ngửi thêm.
Chỉ có Trụ Tử nhỏ là bình tĩnh nhất, đại khái là vì lúc ở thủ đô chiến hữu của ông nội có dẫn bọn họ đến tiệm
cơm quốc doanh ăn cơm, cậu bé đã từng thấy nhiều đồ ăn còn phong phú hơn nhưng cho dù cậu bé có ăn qua bao nhiêu thịt, vẫn cảm thấy cơm của dì Tô nấu là ngon nhất.
Ba người đàn ông cũng đã không ngồi yên được nữa, Triệu Tiên Phong nói: “Tay nghề của Tiếu Tiếu không làm
đầu bếp tiệm cơm quốc doanh thì thật đáng tiếc.
Hàn Thành nói: “Không tiếc, công việc đó quá vất vả, Tiếu Tiếu nấu cơm cho cả nhà chúng tôi đã đủ mệt rồi.
Châu Ngọc Hoa chia đũa cho mọi người, nghe thấy bọn họ nói như vậy cũng vừa cười vừa bảo: “Nếu như Tiếu Tiếu làm đầu bếp ở tiệm cơm quốc doanh, bộ trưởng bộ phận tuyên truyền biết được sẽ khóc thét đấy” Nhã Lệ múc canh củ cải thịt viên cho mọi người, tiếp lời: “Hiệu trưởng trường học biết được cũng khóc ấy chứ.
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt bảo: “Mọi người còn nói nữa là lũ trẻ sẽ thèm phát khóc đấy, cả nhà ăn cơm đi!” Trong những người có mặt ở đây chỉ có Triệu Tiên Phong uống rượu, còn Hàn Thành và Trương Hồng Đồ đều không uống. Triệu Tiên Phong cảm thấy uống một mình không thú vị nên dứt khoát không uống nữa, chỉ bưng
canh củ cải trong tay bảo: “Vậy chúng ta lấy canh thay rượu mừng đoàn viên, hy vọng mỗi năm sau này chúng ta đều có thể tụ tập một lần như vậy.
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Chúng ta ở gần như vậy muốn tụ tập lúc nào chẳng được, nói một tiếng là được ngay, lời
không nói nhiều nữa, chúc mọi người an khang thịnh vượng, quốc thái dân an, mỗi năm một tốt hơn, các con, khởi động!”
Những người khác: “Được, quốc thái dân an, mỗi năm một tốt hơn, khởi động!”
Buổi tối Trụ Tử nhỏ và Cá Nhỏ đều không chịu đi, sáu đứa trẻ kiên quyết chen chúc trên một cái giường, một hàng thoạt nhìn giống như dạ dày nướng, xếp đến chật ních ngay cả xoay người cũng không xoay nổi. Trời quá lạnh, chăn không đủ đắp, người lớn đều không lay chuyển được lũ trẻ nên Châu Ngọc Hoa và Nhã Lệ
chỉ đành về nhà mang chăn của con tới đây.
Chăn vừa đắp vào thật sự không có kẽ hở, Tô Tiếu Tiếu chỉ đành thương lượng với Bánh Đậu nhỏ: “Cái giường
này chật quá, Bánh Đậu nhỏ ngủ với cha mẹ và các em được không?”
Bánh Đậu nhỏ quả thật ngủ không thoải mái cho lắm, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng…” rồi duỗi tay kêu mẹ bé.
Tô Tiếu Tiếu bế Bánh Đậu nhỏ lên, lúc này năm đứa trẻ mới có thể nằm thẳng ngủ. Châu Ngọc Hoa vỗ mông con trai: “Con nhìn đứa trẻ hư nhà con đi, giành mất vị trí của Bánh Đậu nhỏ rồi. [Cảm ơn bạn phu0123vt đã đẩy 8 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn Meoshingshing đã đẩy thêm 10 kim phiếu cho truyện, cảm ơn bạn yy88166215 đã đẩy thêm 20 kim phiếu cho truyện ^^]
1016 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận