Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 257: Một nhà quây quần

Tô Tiếu Tiếu tựa đầu lên vai Lý Ngọc Phụng: “Mẹ, con nghe nói chăm ở cữ rất vất vả, mẹ như vậy có phải vất vả quá rồi không?”
Lý Ngọc Phụng vỗ lên cánh tay của con gái: “Chỉ cần con khỏe mạnh là mẹ không thấy vất vả, con đừng lo, đến khi đó mẹ nhất định sẽ tới chăm con.
Tô Tiếu Tiếu cọ lên cổ Lý Ngọc Phụng: “Mẹ, mẹ thật tốt, con cũng rất muốn sinh một cô con gái rồi thương con bé như mẹ thương con vậy đó”
Lý Ngọc Phụng liếc mắt nhìn con gái: “Sinh một đứa con trai thì con không thương sao?”
Tô Tiếu Tiếu cười hiện lên cái lúm đồng tiền nhỏ: “Con cảm thấy mẹ thương con nhất, anh hai và anh cả cộng lại cũng không thể sánh bằng
””
Lý Ngọc Phụng ôm cô: “Con gái ngoan của mẹ, lúc còn nhỏ chỉ lớn có một chút như vậy, chớp mắt đã lớn ngang
Bánh Đậu nhỏ, rồi dần dần đã lớn như Tiểu Bảo, bây giờ cũng sắp làm mẹ, mẹ cũng già rồi?
Lý Ngọc Phụng quả thật thương Tô Tiếu Tiếu nhất, chắc hẳn nên nói là cả gia đình đều thương cô nhất. Tô Tiếu Tiếu ôm chặt bà ấy: “Mẹ, mẹ không già, mẹ nhất định không thể quá vất vả được, phải chăm sóc cơ thể cho tốt, tranh thủ ở bên con lâu một chút, chúng ta cùng nhau nhìn con của con trưởng thành kết hôn và sinh con, rồi lại nhìn con cái của tụi trẻ kết hôn và sinh con, rồi cứ kéo dài như vậy mãi, được không?”
Hốc mắt của Lý Ngọc Phụng nóng lên, gật đầu: “Được, mẹ sẽ cố hết sức”
Hàn Thành đứng ở bên ngoài cửa một lúc, không nỡ phá hỏng bầu không khí này, bản thân anh không quá có duyên với cha mẹ mình, mối quan hệ của Dương Mai với cha mẹ cũng đều là mỗi bên bình an mạnh khỏe, không làm phiền nhau. Anh và cha mẹ cô ấy cũng không chung sống với nhau nên cũng không biết giữa cha mẹ và con gái còn có thể có tình cảm sâu đậm như vậy, còn có thể chung sống với nhau như vậy, Lý Ngọc Phụng thương con gái như tròng mắt, Tô Tiếu Tiếu cũng rất thương và rất ỷ lại vào mẹ mình.
Tình cảm đến từ hai phía và cũng là một vòng tuần hoàn, nhìn Tô Tiếu Tiếu và mấy đứa trẻ ở chung cũng biết, đợi những đứa trẻ này lớn lên chắc chắn cũng sẽ rất thương yêu và ỷ lại vào một người mẹ như cô. Hàn Thành cong khóe môi, thật tốt.
“Hàn Thành, con mau vào đi, mặc ít như vậy còn đứng ngoài hóng gió làm gì, đừng để lát nữa bị cảm lạnh đấy. Lý Ngọc Phụng đi ra khỏi phòng nhìn thấy Hàn Thành đứng ở cửa hóng gió, mới vội vàng đẩy anh vào trong phòng:
“Lũ trẻ đâu rồi?”
“Đi ngủ rồi ạ? Hàn Thành đáp.
“Hôm nay lại không quấn lấy Tiếu Tiếu đòi kể chuyện trước khi đi ngủ gì đó nữa sao?” Bà ấy nhớ khi tới quân
khu, ngày nào mấy đứa trẻ cũng đều quấn lấy Tô Tiếu Tiếu đòi cô kể chuyện trước khi đi ngủ gì đó, một ngày không kể cũng không chịu ngủ.
Hàn Thành: “Sau khi Tiếu Tiếu mang thai số lần kể cũng ít đi một chút, Tiếu Tiếu muốn kể thì bọn trẻ nghe, không kể cũng không làm loạn
””
Lý Ngọc Phụng gật đầu, vừa đi vừa nói: “Thật đúng là trẻ ngoan, mẹ đi xem một chút, tránh để chăn không đủ buổi tối giành chăn nhau lại lạnh
Tô Tiếu Tiếu vẽ cái lúm đồng tiền nhỏ ra, duỗi tay kéo Hàn Thành tới ôm.
Hàn Thành vừa mới tắm xong, cởi áo khoác trên người xuống vẫn còn ấm nóng, anh lên giường kéo Tô Tiếu Tiếu
vào trong lòng, dán mặt mình lên mặt cô, bảo: “Chúng ta cũng phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận, cùng nhau ở bên
con cái đến khi trưởng hành và già đi.
Tô Tiếu Tiếu hôn lên cằm anh: “Được”
Giường của Tiểu Bảo rất nhỏ, chưa đến một mét hai, đêm đông lạnh giá, hai vợ chồng dựa sát vào nhau cũng
không cảm thấy lạnh một chút nào.
Hôm sau, thôn Tô Gia đã mấy năm chưa từng đổ tốt lại có tuyết rơi.
Thành phố phía nam của khu vực trung bộ Hoa Nam rất ít khi có tuyết rơi, thật sự có thể nói là mười năm gặp
một lần.
Đều nói tuyết rơi báo hiệu một năm bội thu, xem ra năm nay là một năm tốt rồi.
Những bông tuyết trắng rơi từng đợt như lông ngỗng đè lên hàng liễu rủ ở hai ven bờ sông, khỏi phải nói là đẹp
bao nhiêu.
Mấy đứa trẻ trưởng thành ở phía nam từ lúc sinh ra đến bây giờ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết, tất cả đều vui đến phát điên, nhảy nhót nói muốn ra ngoài nghịch tuyết.
Cũng may khi Lý Ngọc Phụng nhàn rỗi đã dùng vải vụn làm ra không ít mũ, bà ấy dùng giấy dầu không thấm nước bọc giày cho tụi trẻ, đội mũ, rồi lại quấn khăn kín kẽ cho lũ trẻ mới cho bọn nhỏ ra ngoài.
Lúc này không biết ai đi qua gọi Tô Vệ Dân một câu: “Đại đội trưởng, trưởng thôn lo trời càng lúc càng lạnh đến
khi đó ao cá sẽ đóng băng, hôm nay kêu các đội sản xuất tháo nước vớt cá lên trước, ông và Vệ Hoa thu dọn một chút rồi mau đi gọi các xã viên đi vớt cá đi.
[Cảm ơn bạn yy88166215 đã đẩy 10 kim phiếu cho truyện, cảm ơn MaiNguyễn đã đẩy 20 kim phiếu cho truyện, cảm ơn monycca_nguyen đã đẩy 23 kim phiếu cho truyện ạ ^^]
1011 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận