Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 112. Gọi cha

Chương 112: Gọi cha
Mấy người đàn ông rèn luyện buổi sáng cũng đã trở về, Tô Tiếu Tiếu bưng bữa sáng đã chuẩn bị xong lên.
Bữa sáng hôm nay rất đơn giản, chính là cháo khoai lang và rau cải phơi khô.
Cải phơi khô được Tô Tiếu Tiếu cho xào chung với tóp mỡ vô cùng thơm, dùng để ăn kèm với cháo khoai lang, Hàn Thành vẫn ăn hơn một bát so với bình thường.
Tô Tiếu Tiếu phát hiện ra khi đông người Bánh Đậu nhỏ không thích mở miệng nói chuyện cho lắm, mà chỉ khi có hai người bọn họ cậu bé mới nói chuyện rất vui vẻ.
Ví dụ như bây giờ, Cơm Nắm có chọc cậu bé thế nào thì cậu bé vẫn rất có cá tính quay mặt đi, không để ý đến anh trai nữa.
Sau bữa cơm, người đi làm thì đi làm, người đi học thì đi học, người ở nhà học cũng học.
Lại là một ngày bận rộn nhưng phong phú khác.
Thời buổi này cũng không có cái gọi là ngày cuối tuần gì đó, cuối tuần Trụ Tử nhỏ phải tham gia lớp lao động, Hàn Thành cũng vẫn đi làm giống như bình thường.
Chớp mắt đã đến thứ hai, chính là ngày đại hỉ Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đi đăng ký kết hôn.
Mới sáng sớm Triệu Tiên Phong đã lái xe Jeep đến đỗ trước cửa nhà Hàn Thành, liên tục nói chúc mừng với Tô Tiếu Tiếu. Tô Tiếu Tiếu cảm ơn, đưa bánh mì và trứng gà sáng nay đã nướng cho anh ta.
Triệu Tiên Phong từ chối: “Bộ đội có lo bữa sáng rồi, các cô cứ giữ lại ăn trên đường đi, tóm lại là chúc các cô trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Tôi có hai đứa con trai rồi, cảm ơn.
Tô Tiếu Tiếu cũng không cưỡng ép anh ta, dù sao trong chảo vẫn còn phần lại cháo, bánh mì và trứng gà cho Trụ Tử, vậy để thêm một ít nữa cho Trụ Tử ăn trưa cũng được.
Tô Tiếu Tiếu vốn muốn xin nghỉ một ngày cho Trụ Tử nhỏ rồi cả gia đình vào thành phố chơi một hôm, nhưng Trụ Tử nhỏ lắc đầu không chịu: “Dì Tô, bây giờ tiến độ học của cháu còn không bằng Cơm Nắm, nếu xin nghỉ sẽ càng không theo kịp hơn, chú dì cứ đi đi, cháu không đi đâu ạ.”
Trước đó Trụ Tử cũng nghiêm túc đi học nhưng không chăm chỉ như vậy, từ sau khi bà nội của cậu bé đi lại thêm nhìn thấy năng lực học tập đáng sợ của Cơm Nắm, Trụ Tử nhỏ mới thật sự bắt đầu quyết chí vươn lên học hành.
Tô Tiếu Tiếu cũng không cưỡng ép cậu bé, nhưng cũng không tiện nói với cậu bé đi so chuyện học hành với loại học bá trong chục nghìn mới có một như Cơm Nắm này, ai cũng bị ngược đãi cả thôi.
Cơm Nắm vỗ lên bộ ngực nhỏ: “Trụ Tử nhỏ, anh yên tâm, đến khi đó em sẽ mang quà về cho anh, còn mua cả kẹo cho anh nữa!”
Cơm Nắm cho “Cháo Bột Mì Cơm” ăn no và để lại nước đủ nhiều cho bọn chúng, Tô Tiếu Tiếu nói buổi trưa Trụ Tử nhỏ về nhà sẽ cho ăn, nhưng Cơm Nắm vẫn nghiêm túc chào tạm biệt bọn nó, còn nói với bọn nó mình phải đi vào thành phố.
Tô Tiếu Tiếu chọn bộ quần áo ít miếng vá và có thể diện nhất, Hàn Thành mặc quân trang, Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ cũng mặc quần áo mới và đi giày mới đã mua từ trước, mang đủ tiền và đủ loại phiếu đi, rồi lái chiếc xe Jeep cũ của nhà Triệu Tiên Phong, cả gia đình chậm rãi xuất phát tiến vào thành phố…
….
Tô Tiếu Tiếu ôm Bánh Đậu nhỏ trong lòng, tay của cậu bé đã được gỡ băng xà cạp có thể tự do hoạt động, đừng đụng tới đụng lui là được, lúc này chưa có ghế trẻ em, Tô Tiếu Tiếu lo lắng đường đi xóc nảy hoặc là xảy ra tình huống khẩn cấp như phanh gấp gì đó, để đảm bảo an toàn vẫn nên ôm đứa nhỏ trong lòng cho an toàn.
Mỗi ngày bé con đều tắm rửa gội đầu, vừa mềm vừa thơm, ôm vào trong lòng vô cùng dễ chịu.
“Bánh Đậu nhỏ, nếu như buồn ngủ thì ngủ thêm một lúc đi.” Bánh Đậu nhỏ bình thường gần như đều bảy giờ dậy nhưng hôm nay hơn sáu giờ đã dậy rồi.
Bánh Đậu nhỏ ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn mẹ và lắc đầu, sau đó duỗi tay chỉ vào cây cối và những ngôi nhà đang lùi nhanh về phía sau ở hai bên đường quốc lộ, còn có cả những con trâu già đang gặm cỏ trên bờ ruộng nữa.
Một chiếc máy cày ngồi chật kín người băng qua đường, Bánh Đậu nhỏ hưng phấn túm tay của Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ, nhìn…”
Bánh Đậu nhỏ rất ít khi được ngồi xe, lần trước khi đón về nhà cậu bé còn mơ hồ chưa hiểu rõ tình hình, bây giờ có tinh thần rồi, đối toàn bộ sự vật được cộng thêm tốc độ ở bên ngoài đều cảm thấy mới mẻ.
Tô Tiếu Tiếu nhìn ra ngoài, nghĩ ngợi thì ra đồng chí Hàn Thành lái cũng đủ chậm, ngay cả máy cày cũng sắp vượt qua anh luôn rồi, nhưng tính cách của anh vốn trầm ổn, trên xe còn chở thêm hai đứa nhỏ nên an toàn vẫn là số một.
Hàn Thành nhìn gương chiếu hậu và nói: “Bánh Đậu nhỏ, gọi cha đi.”
Hai ngày trước Cơm Nắm còn nói cậu bé đã biết gọi anh, nhưng sao lại không chịu gọi cha chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận