Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 408: Tết

Hơn nữa, cô không có bằng chứng nhắc đến chuyện này người ta cũng chưa chắc đã tin, nói không chừng còn
coi cô là đồ thần kinh.
Sau khi suy nghĩ nhiều lần, lời đến bên miệng lại nuốt ngược về.
Chớp mắt đã đến hai mươi lăm tết, cuộc sống của mấy đứa trẻ ở thôn Tô Gia đều thích ứng rất tốt. Mỗi ngày ngoại trừ khi viết chữ, vẽ tranh, làm bài tập về nhà ra thì đều chơi rất điên cuồng. Năm nay là một mùa đông ấm, lại thêm đám trẻ đã lớn hơn một tuổi, Đại Bảo và Tiểu Bảo đều là nửa người lớn, vô cùng quen thuộc với mỗi một
ngóc ngách trong thôn, Lý Ngọc Phụng cũng không hạn chế bọn trẻ ra ngoài cho lắm, mỗi ngày trước khi ăn cơm đúng giờ về nhà là được.
Ba đứa lớn ngày nào cũng chạy ra ngoài, chỉ có Bánh Đậu nhỏ ngoan ngoãn là ở nhà giúp chăm sóc em trai em
gái. Tô Tiếu Tiếu hỏi tại sao cậu bé không ra ngoài chơi cùng các anh, Bánh Đậu nhỏ đáp chơi với em trai em gái
vui hơn, Tô Tiếu Tiếu cũng không hỏi nữa.
Hôm nay Lý Ngọc Phụng dẫn đám trẻ đi tới đất phần trăm đào khoai lang, Trương Xuân Anh dẫn theo Bé Út đi
cùng, gần đây long phụng thai đều theo ông ngoại bà ngoại ra ngoài, bây giờ Lý Ngọc Phụng đi đâu bọn nhỏ cũng quen đòi đi theo.
Bà ấy đặt đôi long phụng thai vào trong hai cái sọt lót quần áo cũ không mặc được nữa: “Đều ngồi cho vững đừng lộn xộn, để bà ngoại gánh đi.
Đại Bảo và Tiểu Bảo mỗi người vác một cái cuốc, Cơm Nắm nhỏ dắt Bánh Đậu nhỏ, cả gia đình chậm rãi xuất
phát tới đất phần trăm, có hai người lớn đi cùng nên Tô Tiếu Tiếu cũng không đi theo nữa, hiếm khi bên tai yên
tĩnh ở nhà từ từ đọc sách.
Lần đầu tiên long phụng thai ra ngoài bằng cách này, cả hai đều ngồi ngoan ngoãn trong cái sọt của bà ngoại, nhoài ra vành sọt nhìn ra bên ngoài mà thấy vui vẻ muốn xỉu. Bánh Bao nhỏ ngồi không yên được muốn bò ra
ngoài đứng, lại bị Cơm Nắm nhỏ vỗ nhẹ lên bàn tay thịt: “Bánh Bao nhỏ ngồi vững, đừng lộn xộn, em nhúc nhích
như thế bà ngoại đi không vững sẽ ngã đó” Lúc này Bánh Bao nhỏ mới nghe lời ngoan ngoãn nằm nhoài ra viền sọt ngồi yên.
Các xã viên đi tới trước mặt đều cực kỳ tò mò về đôi long phụng thai ngồi trong sọt: “Ôi chao, hai bé này ưa nhìn
quá, Bé Út nhà Chấn Hoa cũng đẹp, thím Lý, sao trẻ con nhà các bà đều biết lớn thế chứ?”
Lý Ngọc Phụng vừa cười vừa đáp: “Trẻ con đều như vậy cả, trẻ nhà các bà cũng không kém” Một đường đi thẳng tới khu đất phần trăm, các anh trai ôm em trai em gái tới, trên bờ ruộng rải một tầng rơm
để bọn trẻ và Bé Út cùng nhau chơi, Trương Xuân Anh phụ trách trông lũ trẻ.
Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ đều là lần đầu tiên đi đào khoai lang, nhìn thấy bà ngoại bổ một cuốc xuống đào
một dây khoai lang ra ngoài đều cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Cơm Nắm nhỏ hỏi Tiểu Bảo đòi cuốc: “Tiểu Bảo cho em thử cái đi”
Tiểu Bảo thị phạm cho Cơm Nắm nhỏ nhìn: “Em phải cẩn thận một chút, đào dọc theo mép khoai lang như vậy,
bằng không đào nát sẽ không thể cất được nữa.
Lý Ngọc Phụng nói: “Không phải các cháu muốn nướng khoai lang sao? Không sao, đào nát thì ăn hết trước.
Cơm Nắm nhỏ không có áp lực, vung cuốc chim dùng sức bổ một nhát rồi lại ra sức kéo, hay thật, toàn bộ khoai
lang dưới mặt đất bị cậu bé bổ thành hai nửa, một nửa đào ra ngoài, một vừa còn lại vùi trong đất.
Cơm Nắm nhỏ la ó: “Ôi, em đào nát hết cả rồi.Tiểu Bảo than thở, chỉ vào cái rãnh tự nhiên trên đất, bảo: “Em nhìn thấy cái rãnh trồi lên ở đây không? Đó là vì bên dưới khoai lang to mọc ra nên đất lồi lên, em còn nhắm trúng vào khe hở đó bổ cuốc, có thể không bổ đứt khoai lang được sao?”
Cơm Nắm nhỏ hiểu ra: “Ồ, hóa ra là như vậy, vậy em tránh chỗ đó đào ven rìa không phải là được rồi sao?” Tiểu Bảo gật đầu: “Là như vậy đấy, vừa rồi anh đào ven rìa như vậy đào được nguyên củ ra, em thử lại đi” Bánh Đậu nhỏ cũng nóng lòng muốn thử: “Anh Đại Bảo em cũng muốn thử một cái.
Đại Bảo lắc đầu: “Cuốc này rất nặng, bây giờ em vẫn chưa vung được, đợi em lớn hơn một chút mới có thể đào được.
Bánh Đậu nhỏ nhìn cái cuốc còn cao hơn cả mình, hình như là thế thật, cậu bé đành lùi qua một bên nhìn với vẻ vô cùng tiếc nuối.
Đại Bảo cũng đào một vòng quanh ụ đất lồi lên, đợi đào đất xung quanh sạch sẽ lộ ra khoai lang mới nói với Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ, bây giờ em có thể nhặt từng củ khoai lang bỏ vào trong sọt rồi.”
Đôi mắt của Bánh Đậu nhỏ “ting” một cái sáng ngời, chạy qua đó cẩn thận khua đất bên rìa khoai lang, nhổ từng củ khoai ra bỏ vào sọt, cảm thấy vô cùng có cảm giác thành tựu.
1053 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận