Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 742: Phiên ngoại về bọn nhỏ 28

Trụ Tử biết tại sao, bọn họ đều không phải loại học sinh thiên tài như Cơm Nắm, người ngoài chỉ biết cô bé được yêu thương vô bờ bến không thiếu gì cả, cho dù không biết gì, tốt nghiệp cấp ba xong không đi học nữa, dựa vào thực lực của dì Tô và dựa vào thực lực của các anh trai, cô bé cũng có thể cả đời không lo ăn mặc, nhưng bọn họ đều không biết cô bé đã phải cố gắng bao nhiêu mới có được thành tích này.
Công chúa nhỏ cũng có niềm kiêu ngạo của công chúa nhỏ, Trụ Tử biết cô bé đã cố gắng bao nhiêu, vì cậu bé vẫn luôn cố gắng cùng cô bé, suốt đêm cày đề cày đến sáng ngủ quên trên bàn cũng là chuyện thường có. Khi sinh bệnh kiên trì vừa truyền nước vừa đọc sách cũng là chuyện thường có. Cậu bé nhìn vào cảm thấy vô cùng đau lòng, rất muốn nói với Bánh Trôi nhỏ có thể không cần vất vả như vậy, các anh sẽ bảo vệ em cả đời. Nhưng cậu bé không thể nói, chính vì công chúa nhỏ từ nhỏ đến lớn đã có mọi thứ, thứ cần phải dựa vào sự cố gắng của mình để có được không nhiều, thi vào đại học thủ đô vừa vặn là một mục trong đó, điều duy nhất cậu bé có thể làm là ở bên cạnh cô bé hoàn thành tâm nguyện.
May mắn, cô bé đã làm được.
Lại trở về với cậu bé, nếu công chúa nhỏ nói cậu bé có ý với cô bé như tình cảm nam nữ, muốn cậu bé thương cô bé cả đời.
Trụ Tử nghĩ, từ lúc sinh ra cậu bé đã đặt công chúa nhỏ trên trái tim mình mà thương yêu, cho dù thế nào cậu bé cũng không buông xuống được, dùng cả đời để bảo vệ có khả năng không đủ, còn phải cả kiếp sau, kiếp sau nữa và kiếp sau mãi…
Trụ Tử không biết đã ở bên giường của Bánh Trôi nhỏ bao lâu, thẳng đến khi có người vỗ lên vai của cậu bé. Cậu bé quay đầu nhìn, là Cơm Nắm.
Cơm Nắm dùng giọng điệu tức giận hỏi cậu bé: “Làm gì đó?”
Lúc này Trụ Tử mới nhớ ra hình như Cơm Nắm chưa biết chuyện này, cậu bé chỉ ra ngoài cửa ý bảo đi ra bên ngoài rồi nói.
Sau đó Trụ Tử ở trước mặt Cơm Nắm cúi đầu hôn lên trán Bánh Trôi nhỏ.
Cơm Nắm thông minh hơn hai mươi tuổi lần đầu tiên kinh ngạc đến rớt cằm, đầu óc trì trệ, gần như đi cùng tay cùng chân ra ngoài theo Trụ Tử.
Đến sân, cậu bé mới chửi một tiếng: “Vãi”
Hai anh em cùng một giuộc hai mươi năm chưa từng đánh nhau thậm chí còn chưa từng cãi nhau một lần, xưa
Bạn cần đăng nhập để bình luận