Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 465: Chúc mừng

“Hàn Thành” Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt hô một tiếng.
Hàn Thành cúi mắt, nhìn người vợ dịu dàng chạy bước nhỏ về phía anh, trên người cô vẫn mặc cái áo lông dê mà
anh mua về từ thủ đô mấy năm trước, gương mặt như họa mỉm cười xinh đẹp giống như lần đầu gặp nhau vào
năm sáu năm trước.
Độ cong bên khóe môi anh kéo lên thật dài, giang hai tay đón người vợ chạy như bay về phía mình, mặc kệ dè
dặt gì đó, nam nữ đề phòng gì đó mà ôm chặt người vợ dịu dàng, nghiêng đầu thơm lên mặt cô: “Chúc mừng em, Tiếu Tiếu, chúc mừng em đã được thỏa mãn nguyện vọng”
Tô Tiếu Tiếu có nghe được nhiều lời chúc mừng đến đâu cũng không bằng một câu “thỏa mãn nguyện vọng” của
Hàn Thành. Đúng vậy, một ngày này là tâm nguyện mà cô và tất cả mọi người ở nhà họ Tô đã mong chờ mười năm, cuối cùng cô cũng được thỏa mãn.
Hốc mắt của cô nóng lên, hôn nhẹ lên gò má của Hàn Thành: “Chúng ta đi báo tin vui cho cha mẹ đi. Năm đó một nhà Tô Tiếu Tiếu gần như bị toàn thôn dân vạch trần khuyết điểm, mỗi người một ngụm nước bọt
nói gì mà đọc sách vô dụng, người chân đất mà vọng tưởng lên được đại học. Con gái đi học nhiều như vậy chỉ biết mơ mộng hão huyền, cao không với tới, thấp không bằng lòng biến thành bà cô già, còn nói tim của Tô Vệ
Dân lớn, nuôi con gái là để tương lai thấy sang bắt quàng làm họ gì đó… lời còn khó nghe hơn thế nhà họ Tô không biết đã chịu bao nhiêu.
Gần sáu giờ Tô Tiếu Tiếu mới nhấn số gọi điện cho công xã Tô Gia.
Tô Vệ Dân như thể vẫn luôn canh ở đầu bên kia, mới vang một tiếng đã nhận máy, Tô Tiếu Tiếu vốn còn rất bình
tĩnh nhưng nghe được một tiếng kích động của Tô Vệ Dân: “Alo, con gái, là con sao?”
Nước mắt của cô không nhịn được mà trào ra: “Cha ơi là con đây, con thi đỗ đại học rồi! Con gái cha không khiến cha thất vọng, cũng không làm cha mất mặt. Tâm huyết nhiều năm như vậy của cha và mẹ đều không uổng phí, con đã vào đại học thủ đô với thân phận thủ môn khoa học xã hội toàn tỉnh, cha, bây giờ cha có thể
thẳng thắn nói cho mấy xã viên ngu muội đã từng nói đi học vô dụng đó: Kiến thức có thể thay đổi vận mệnh, con gái cũng có thể thông qua đi học nhảy khỏi cánh cửa nông thôn, trải qua cuộc sống mà mình muốn!” Tô Vệ Dân bị người vạch trần khuyết điểm nhiều năm như vậy, từ đầu đến cuối vẫn luôn tin có một ngày sẽ khôi
phục kỳ thi đại học và con gái ông ấy nhất định sẽ trở thành sinh viên đại học. Năm ấy khi con gái vì thanh niên trí thức mà nhảy giếng ông ấy vẫn luôn tự trách vô cùng, còn từng có lần nghi ngờ mình cho con gái đi học như vậy có phải là sai lầm hay không, nếu như con gái giống như những cô gái nông thôn chưa tốt nghiệp cấp hai thậm chí là chưa từng đi học khác, tròn mười tám tuổi tìm một người bình thường thành thật hàm hậu kết hôn
sinh con, trải qua cuộc sống bình phàm ở nông thôn, không cần phải hứng chịu nhiều lời đàm tiếu như vậy, càng không vì vậy mà nghĩ quẩn.
Nhưng con gái nhà ông ấy trời sinh có khiếu học hành, bắt đầu từ lúc đi học đều đứng hạng nhất, có thể học tại
sao lại không cho cô học? Người khác không có học vấn không xứng với cô vốn không phải vấn đề của cô, chỉ là ông ấy chưa từng nghĩ đến một ngày này đợi đến mười năm.
Tô Vệ Dân không dám nghĩ, nếu như vài năm trước không gặp được Hàn Thành thì bây giờ con gái nhà ông sẽ
trải qua cuộc sống thế nào, chỉ có người đi học như anh mới tin vào sức mạnh của kiến thức, mới cùng con gái
luôn đọc sách.
Khoảng thời gian đợi thư trúng tuyển này ngày nào Tô Vệ Dân cũng nhìn chằm chằm vào báo, ngồi xổm trước
đài phát thanh, chỉ sợ bỏ lỡ một chút tin tức liên quan đến thi đại học. Mỗi ngày có thời gian rảnh đều ngồi canh bên cạnh điện thoại ở công xã chỉ sợ bỏ lỡ điện thoại của con gái.
Hôm nay Tô Vệ Dân nhìn thấy mấy chữ to “Tô Tiếu Tiếu thủ khoa khoa học xã hội tỉnh Z” sau đó tay vẫn luôn
run rẩy, ông ấy muốn gọi điện hỏi Hàn Thành nhưng lại lo lắng trong lòng chỉ là cùng họ cùng tên, vì Hàn Thành
đã từng nói nhận được thư báo trúng tuyển sẽ gọi báo cho ông ấy biết, cho nên cả ngày này ông ấy đều ngồi canh điện thoại, cuối cùng cũng để ông ấy đợi được.
Người chủ gia đình trải qua mười năm đại vận động, vượt qua nhiều khó khăn như vậy vẫn cắn răng chịu đựng không để mình rơi một giọt nước mắt nào, nghe được những lời này của con gái cũng lã chã lệ rơi.
Tô Vệ Dân lau nước mắt: “Tốt tốt tốt, ông trời có mắt, con gái cha thi đỗ đại học rồi, con gái cha thi đỗ đại học tốt nhất rồi!”
988 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận