Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 113. Mua quần áo

Chương 113: Mua quần áo
Bánh Đậu nhỏ liếc mắt nhìn Hàn Thành qua gương chiếu hậu rồi quay đầu, không nhìn nữa.
Cơm Nắm cũng dỗ dành, kêu cậu bé gọi anh hai, còn ôm cánh tay của cậu bé, nhưng cậu bé giống như cố tình ruồng rẫy anh trai mà không gọi.
Nhưng chỉ cần Tô Tiếu Tiếu hỏi cậu bé, cậu bé đều sẽ đáp một hai chữ với giọng non nớt khiến cho Cơm Nắm tức muốn xỉu.
Cả gia đình nói chuyện ồn ào đến thành phố mới là bảy giờ hơn, cục Dân Chính phải tám, chín giờ mới đi làm nên bọn họ đi mua sắm những vật phẩm khá đắt hàng trước.
Xưởng chế biến thịt và xưởng lương thực phụ ở thành phố đều sẽ lần lượt đi, vừa vặn cách cục Dân Chính không xa, đi đường cũng chỉ vài phút là đến.
Ở thời đại kinh tế kế hoạch dựa vào phiếu mua đồ này, vật chất rất khan hiếm, mỗi ngày người xếp hàng mua đồ đều chật như nêm cối, chợ ở thành phố lớn gấp mấy lần chợ ở thị trấn nhưng lượng người cũng sẽ nhiều hơn gấp mấy lần như thế, Tô Tiếu Tiếu ôm Bánh Đậu còn Hàn Thành bế Cơm Nắm cũng gia nhập vào đội ngũ xếp hàng.
Hàn Thành mặc quân trang mới phát gần đây nhất, trông rất cao lớn tuấn tú, hai đứa trẻ lớn lên đều khỏe mạnh, mặc cũng đều là quần áo mới, duy chỉ có Tô Tiếu Tiếu nhỏ nhắn xinh đẹp là mặc bộ quần áo nửa mới nửa cũ với vài vết vá.
Bà thím nhiệt tình đang xếp hàng ở bên cạnh không nhịn được mà huých vào tay Tô Tiếu Tiếu, có lòng tốt khuyên cô: “Con gái, đồng chí nữ chúng ta có thể chống nửa bầu trời, cháu đừng mãi nhường cho chồng và con thế, cháu cũng phải tốt với mình một chút chứ.”
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, không hiểu: “Dì ơi cháu rất tốt với mình đấy chứ.”
Hình như cô cũng chưa từng để bản thân chịu thiệt thì phải? Sao bà dì này lại có loại cảm giác đó?
Bà thím chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hất cằm chỉ vào hai đứa trẻ rồi chỉ vào Hàn Thành: “Nhà các cháu người nào cũng ưa nhìn nhưng chỉ có mình cháu là ăn mặc rách rưới, dì vừa nhìn thấy các cháu từ trên ô tô xuống chắc hẳn điều kiện trong nhà không tồi, đừng trách dì không nhắc nhở cháu, đàn ông không biết thương vợ, cháu cũng đừng học kiểu chỉ mình mới thương mình.”
Bà thím ưỡn thẳng thắt lưng, kéo góc áo của mình: “Cháu nhìn bộ áo sợi tổng hợp trên người dì đi, mua ở tiệm quốc doanh trước mặt kia kìa, nhân viên bán hàng nói là kiểu dáng mới nhất đấy, một đồng chí nữ duyên dáng như cháu mà ăn mặc còn không bằng một bà dì như dì, có thích hợp sao?”
Tô Tiếu Tiếu: “…?” Bà dì không phân biệt hàng nhà dì, đừng thấy quần áo vải bông trên người cháu không dễ nhìn, còn vá chằng vá đụp nhưng so ra vừa kín gió lại không thấm mồ hôi đấy nhé, sợi tổng hợp bị đào thải nhanh chóng mặc thoải mái hơn được sao?
Nhưng Tô Tiếu Tiếu cũng biết thời buổi này mọi người đều tôn sùng sợi tổng hợp mỏng, mềm lại còn bền, không có cách nào khác.
Cơm Nắm ghé sát tai cha nhỏ giọng bảo: “Cha ơi, hình như nhà chúng ta chỉ có một mình mẹ là không có quần áo mới thôi, chúng ta đi mua quần áo mới cho mẹ đi!”
Cơm Nắm nhớ trước đây mẹ ruột cũng giống như cha, bình thường đều mặc quân phục màu xanh lục, nhưng hình như mẹ thật sự chỉ mặc đi mặc đi mặc lại mấy bộ quần áo vá chằng vá đụp đó trong khi cậu bé và em trai còn có quần áo mới.
Hàn Thành không nói hai lời nắm tay Tô Tiếu Tiếu đi ra khỏi đội ngũ xếp hàng.
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt: “Làm gì vậy?”
“Đi mua quần áo trước.” Hàn Thành đáp.
Vốn dĩ ý định của Tô Tiếu Tiếu là thịt ngon sẽ có khá đông người giành nhau nên xếp hàng trước mua xong thịt thì đi mua quần áo sau, buổi chiều đăng ký kết hôn cũng không sao cả, ban đầu Hàn Thành cảm thấy cũng được nhưng bây giờ anh cho rằng mua quần áo quan trọng hơn mua thịt, bằng không nếu rầy rà thêm nữa, bà thím đó sẽ còn nghĩ anh ngược đãi vợ mình mất.
Tô Tiếu Tiếu thật sự dở khóc dở cười: “Cũng chỉ thêm một lúc nữa thôi mà, chúng ta vất vả lắm mới xếp hàng được đến đó.”
Bà thím phía sau xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện: “Đúng đúng đúng, mua quần áo trước đi, nhớ là mua sợi tổng hợp đấy nhé!”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Dì này, cháu có lý do nghi ngờ dì muốn xếp trên một chỗ nên cố tình dụ cháu ra khỏi hàng.
Cơm Nắm ôm cổ cha ngó tới ngó lui: “Bà ơi, tuy rằng quần áo của mẹ cháu không đẹp bằng của bà nhưng mẹ cháu lớn lên ưa nhìn, cả nhà chúng cháu thương mẹ cháu nhất, bây giờ chúng cháu sẽ đi mua sợi tổng hợp!” Hừ hừ!
Người xếp hàng đều nhìn về phía bọn họ, Tô Tiếu Tiếu chỉ có thể nói với bà thím: “Xin lỗi, đứa trẻ không hiểu chuyện.”
Tô Tiếu Tiếu đẩy cái đầu nhỏ của Cơm Nắm về: “Được rồi, con còn biết cả sợi tổng hợp đấy, không cho phép vô lễ.”
Hàn Thành vừa cười vừa xoa đầu con trai, đứa trẻ này cũng thật mồm mép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận