Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 688: Phiên ngoại: Thư từ qua lại

Tiểu Bảo và gia đình Dương Nam Hoài vẫn luôn duy trì thư từ qua lại, cậu bé vẫn luôn coi gia đình Dương Nam Hoài là giáo viên, thi thoảng cũng sẽ gửi đặc sản cho bọn họ. Trình độ của giáo viên bên thôn Tô Gia thường không cao, có đôi khi gặp phải nan đề ở phương diện học hành không thể giải quyết được cậu bé sẽ thảo luận với đám người Cơm Nắm, có đôi khi cũng sẽ viết thư cho Dương Nam Hoài, bọn họ cũng sẽ cho đám trẻ chỉ dẫn chính xác.
Cho nên Đại Bảo và Tiểu Bảo vẫn luôn ở ba hạng đầu khối, đặc biệt là Tiểu Bảo giống như Tô Tiếu Tiếu bắt đầu từ lúc đi học vẫn luôn duy trì hạng nhất khối. Cậu bé nghe mọi người nói mấy lời như “trẻ con mà Tô Tiếu Tiếu tự tay chăm ra đúng là khác hẳn” lại cảm thấy vô cùng tự hào. Mục tiêu của cậu bé giống như cô, không dám nói nhất định phải là thủ khoa tỉnh nhưng hy vọng có thể vào đại học thủ đô, ít nhất cũng phải thi vào khoa chính quy của một trường đại học.
Đại Bảo và một bạn học nữ khác thường xuyên tranh giành hạng hai khối, có đôi khi bạn học nữ hạng hai, có đôi
khi là cậu bé hạng hai cho nên cậu bé có không muốn quan tâm đến bạn học nữ này cũng không được, mỗi lần thi không qua được cô bé đều cảm thấy vô cùng rầu rĩ.
Bạn học nữ tên là Trương Tiểu Lan, trong nhà vô cùng nghèo khó, khi cô bé sinh ra cha mẹ đã chết cả rồi, ông ngoại bà ngoại cô dì chú bác cậu mợ đều nói cô bé là đồ sao chổi, không có một người nào muốn nuôi cô bé. Ông nội khi còn sống còn nói muốn bán cô bé đi thật xa, chỉ còn lại bà nội là không nỡ, dùng cháo loãng đút từng thìa nuôi cô bé lớn lên. Từ nhỏ cô bé đã vô cùng hiểu chuyện, thứ biết được cũng vô cùng nhiều. Tiền mà cô bé tiêu cho việc học cũng đều là từ nhỏ mình ra đồng làm việc kiếm công điểm về. Khi ấy cô bé mới chỉ là một cô gái nhỏ mấy tuổi vừa gầy vừa nhỏ vốn cũng không tranh được bao nhiêu công điểm, nhưng đại đội trưởng là một người tốt, thấy cô bé làm việc nhanh nhẹn chưa từng lén lười vẫn luôn cho cô bé công điểm. Lá gan của cô bé vô cùng lớn, lớn hơn một chút đã cùng nhà buôn tới chợ đen bán đồ, tiền kiếm được mua kẹo mua thịt cho bà nội ăn, còn nói với bà nội cô bé vẫn sẽ đi học nhất định sẽ lên đại học, trưởng thành rồi chắc chắn sẽ cho bà nội một cuộc sống tốt hơn. Người trong thôn đều nói với bà nội rằng cô bé vừa đen vừa xấu, nuôi đến mười sáu tuổi xem nhà ai nhìn trúng tùy tiện gả đi là được, dù sao cũng là hàng đền tiền thôi, càng nuôi càng lỗ. Bà nội biết cháu gái mình là một người tốt, cũng tin chắc cháu gái nhà mình tương lai nhất định có triển vọng, “phi phi” hai tiếng bắt đầu chửi người: “Cháu gái tôi cũng không ăn gạo nhà các người mà lớn, có thời gian
quản trời quản đất còn không bằng quản mấy đứa ngu xuẩn đi học còn ị đùn trong nhà các người đi? Hiển nhiên những người thích đâm chọt ăn no rửng mỡ này đều bị đuổi đi hết, Trương Tiểu Lan cũng thuận lợi học đến cấp ba.
Trương Tiểu Lan học hành chăm chỉ hơn tất cả mọi người, bắt đầu từ trung học ba hạng đầu khối sẽ có phần thưởng và cả học bổng cô bé cũng liều mạng học tập, trước khi lên cấp ba cô bé đều là hạng nhất khối ở trường tiểu học thôn và trung học thị trấn, tới đến cấp ba trong huyện mới gặp được hai khắc tinh là Đại Bảo và Tiểu Bảo, bắt đầu biến thành hạng ba khối, hạng nhất càng chưa bao giờ thi được, nhưng cô bé không nản chí, vẫn có thể thi được hạng hai đẩy Đại Bảo xuống.
Bạn học nữ mặc đồ vá chằng vá chịt này cũng không hề tự ti, khi thi được hạng hai luôn cầm bài thi tới trước mặt Đại Bảo diễn võ giương oai, làn da của cô bé rất đen, không tính là xinh đẹp một chút nào khi so với Bánh Trôi nhỏ. Nhưng răng của cô bé cực trắng, đôi mắt cực sáng, ánh mắt còn sạch hơn cả suối trong khe núi. Giọng nói cũng dễ nghe hơn chim sơn ca trong núi: “Bạn họ Tô Quốc Đống, cậu có được không đó, sao lại xếp sau tớ nữa vậy?”
Đại Bảo vô cùng bất đắc dĩ với bạn họ nữ này, vì có một viên ngọc thủ khoa tỉnh như cô ở trước mặt, cậu bé chưa bao giờ coi thường các bạn học nữ mà vẫn rất khâm phục cô bé, ngoài khâm phục ra còn có một loại tình cảm
đang thầm nảy sinh. Cô cũng đã khai thông tâm lý thời kỳ thanh xuân cho cậu bé và Tiểu Bảo, Đại Bảo mười bảy tuổi biết đã xảy ra chuyện gì, cũng có thể giải quyết rất tốt. Tóm lại cô nói, trước khi lên đại học không thể bị bất cứ chuyện gì khác chi phối, toàn bộ đều đợi đại học xong rồi nói sau, điều khiến Đại Bảo buồn bực là lỡ như thành tích thi đại học của cô bé cũng tốt hơn cậu bé, trường đại học thi vào cũng tốt hơn cậu bé vậy phỏng chừng ngay cả dũng khí mở miệng cũng không có mất, cho nên toàn bộ giai đoạn cấp ba của Đại Bảo đều là đọ sức với bạn học nữ này.
989 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận