Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 376: Ngọc bình an

Tô Tiếu Tiếu lấy ngọc bình an mà Lý Ngọc Phụng cho cô ra, lấy ngọc bội của Trụ Tử nhỏ đang đeo trên cổ Bánh Trôi nhỏ xuống đeo lại lên cổ cậu bé, rồi đổi vòng của Lý Ngọc Phụng lên cổ Bánh Trôi nhỏ: “Được rồi, lần này Bánh Trôi nhỏ và anh Trụ Tử đều có ngọc bình an, cùng nhau bình an trưởng thành nhé.
Bánh Trôi nhỏ cầm ngọc bội của mình sờ một chút rồi lại nhìn của anh, vui vẻ hiện ra cái lúm đồng tiền, tỏ vẻ rất hài lòng.
Chọn đồ vật đoán tương lai chủ yếu là cần ý nghĩa, mọi người tụ tập náo nhiệt vui vẻ, Tô Tiếu Tiếu kêu Hàn Thành bưng bánh bông lan đã nướng xong ra ngoài cắt thành miếng nhỏ, mỗi người cầm một miếng ăn. Bánh bông lan vừa mới lấy ra khỏi “lò nướng” còn mềm mại vào miệng là tan, vô cùng thơm mùi trứng, lớp ngoài còn hơi cháy sém nhẹ, người lớn và trẻ nhỏ đều vô cùng thích ăn, mọi người đều khen không dứt miệng, ngay cả Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ cũng rất thích ăn.
Lũ trẻ ăn xong một miếng vẫn cảm thấy không đủ, nhưng cũng chỉ có nhiêu đây thôi.
Ăn xong bánh bông lan, người nên về nhà sẽ về nhà, nên đi làm thì đi làm, một ngày bận rộn cũng chỉ có thể tập trung trong ngắn ngủi như thế.
Mấy ngày sau chính là ngày khai giảng, Cơm Nắm nhỏ tuổi mụ đã tám tuổi và Trụ Tử nhỏ tuổi mụ chín tuổi đã là học sinh tiểu học lớp bốn, mà Cá Nhỏ cả tuổi mụ cũng tám tuổi và Đôn Đôn chỉ mới vừa lên lớp hai.
Vài năm trước, học sinh tiểu học ở rất nhiều địa phương đã đổi thành giáo dục năm năm, nhưng bên quân khu không đổi mà vẫn luôn dùng chế định sáu năm.
Trước khai giảng, Hàn Thành trưng cầu ý kiến của các con dự định dùng Hoa Hoa đổi một con gà mái nhỏ về nhà đẻ trứng, anh nói giới hạn tuổi thọ của gà cho lũ trẻ nghe, nếu không đổi có khả năng cũng chỉ có thể già đi.
“Cha ơi, đổi cho người khác cũng sẽ ăn mất Hoa Hoa phải không?” Cơm Nắm nhỏ hỏi.
Việc này đối với đám trẻ mà nói là một vấn đề rất quan trọng, nếu bàn bạc theo chiều sâu thì đây là số mệnh của toàn bộ gia cầm, cuối cùng đều sẽ xuất hiện trên bàn cơm của mọi người. Hàn Thành không muốn lừa con nên gật đầu: “Toàn bộ gia cầm và gia súc đều như vậy, người thân thể rất yếu ớt ăn bọn chúng thì cơ thể mới tốt hơn được, mới thực hiện được giá trị tồn tại của bọn chúng
Cơm Nắm và Trụ Tử lớn một chút, Hoa Hoa đều là tự tay bọn trẻ cho ăn mà lớn, bọn trẻ có thể hiểu được ý của
Hàn Thành, nhưng Bánh Đậu nhỏ còn nhỏ, cậu bé thích Hoa Hoa nhất, mím chặt môi không muốn để cha mang Hoa Hoa đi.
Tô Tiếu Tiếu ôm lũ trẻ trong lòng, trẻ còn nhỏ như vậy, bạn rất khó kêu cậu bé đi lý giải những thứ sâu sắc như thế: “Bánh Đậu nhỏ có nhớ Hoa Hoa đã bao nhiêu ngày không đẻ trứng rồi không? Nó cần nghỉ ngơi, chúng ta để cha đổi một gà mái nhỏ giống như Hoa Hoa về thay thế công việc của Hoa Hoa có được không?” Tuy rằng Bánh Đậu nhỏ rất không nỡ nhưng cũng đồng ý, nói lời tạm biệt với Hoa Hoa mới để cha mang đi.
Hàn Thành cách ngày đổi được một con gà mái mẹ lớn lên tương tự với Hoa Hoa, trên đuôi cũng có đốm về nhà, đám trẻ quyết định không đổi tên mà vẫn gọi nó là Hoa Hoa.
Bánh Đậu nhỏ nghiên cứu nửa ngày, phát hiện ra hình như nó vẫn là con Hoa Hoa lúc đầu đó, chẳng qua là nhỏ hơn một chút, lanh lợi hơn một chút nên cũng không còn buồn nữa.
Tính hay quên của trẻ lớn, lại vừa phải đi học vừa phải chăm em trai càng ngày càng nghịch ngợm, còn phải bảo
vệ em gái yếu đuối, chuyện của Hoa Hoa rất nhanh đã bị bọn trẻ ném ra sau đầu. Thời gian rất nhanh đã tới tháng hai năm một chín bảy lăm, sắp lại là một năm mới nữa.
Tổ nghiên cứu hạng mục của Hàn Thành vội tới thủ đô báo cáo công tác vào thời điểm này, cả gia đình Trụ Tử
nhỏ cũng phải đến thủ đô đoàn tụ với ông nội, nhà bên cũng không có người chăm sóc. Hàn Thành nghĩ viết một bản báo cáo công tác vô cùng chi tiết dự định giao cho chủ nhiệm cùng tổ nghiên cứu mà trong nhà trẻ con đã rất lớn thay anh đi báo cáo công tác, nhưng nếu như vậy năm nay anh cũng không có cách nào xin nghỉ dài ngày, tết ta cũng chỉ có thể ở lại bệnh viện trực ban.
Lý Ngọc Phụng có thể dẫn Đại Bảo và Tiểu Bảo tới đón tết, nhưng vì sinh long phụng thai mà Tô Tiếu Tiếu đã hai năm chưa về thăm cha cô và những người khác, những người khác ở trong nhà cũng chưa từng gặp đôi long phụng thai, cô rất muốn dẫn mọi người đi về một chuyến, trong lúc nhất thời cũng vô cùng khó xử. Buổi tối khi bàn bạc với Hàn Thành, Tô Tiếu Tiếu rúc trong lòng anh bảo: “Hàn Thành, hay là chúng ta chia binh làm hai ngả, anh đi tới thủ đô báo cáo công tác, còn em dẫn các con về thôn Tô Gia đón tết.
1028 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận