Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 577: Đành cố gắng

Cơm Nắm đáp: “Danh tiếng lớn mấy còn lớn bằng nhật báo được sao ạ? Bọn con không thiếu danh tiếng và bọn
con cũng không thiếu tiền tiêu vặt, tóm lại bây giờ chú ấy là quân địch giả của chúng ta, con cũng lỡ chém gió
luôn rồi, sau này mẹ nhất định phải mở tiệm khắp toàn quốc đấy, bằng không mặt mũi của con biết treo ở đâu?
Tô Tiếu Tiếu: “
י
“Được rồi, vì mặt mũi của bé lớn nhà chúng ta, mẹ đành cố gắng vậy.
Trong lúc vô tình Tô Tiếu Tiếu nghe các bạn học nói gần đây giá vàng tăng vọt, thời buổi này bất cứ gia đình nào có chút của cải hoặc là gia đình có tổ tiên từng là địa chủ ít nhiều đều sẽ tích ít vàng bạc châu báu. Nhà được thế hệ sau xây lại khi làm móng đào ra bảo vật cũng nhiều vô kể. Bạn học trong nhà có quan hệ cũng nói có vàng
muốn đổi thành tiền mặt tốt nhất là trong hai năm này, vật cực tất phản cực thịnh tất suy là đạo lý từ xưa không đổi, trước mắt giá vàng quốc tế đã tăng đến mức có hơi bất thường.
Ngược lại Tô Tiếu Tiếu đã sớm muốn đổi vàng thành bất động sản, dự định dành lại một phần tiền đợi hai năm
nữa cải cách mở ra sẽ mạnh tay tranh thủ tối đa hóa tài sản, nhưng trước mắt Hàn Tùng Bách ở nhà cũ lại còn lấy bác gái cả mới, bây giờ muốn đào vàng cũng không tiện. Buổi tối khi Hàn Thành về nhà, Tô Tiếu Tiếu nói chuyện này với anh.
Hàn Thành đáp: “Không có gì không tiện, nhà cũ đăng ký dưới tên anh, chúng ta cũng không dự định nuốt sạch
số vàng nên cứ quang minh chính đại bàn với bác cả là được.
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu đáp: “Không ổn, em cảm thấy vẫn nên điều tra bác gái cả đột nhiên nhảy ra này cho rõ ràng
thì tốt hơn, lỡ như bà ta gả cho bác cả có mục đích khác thì sao? Không biết có phải em nhạy cảm hay không mà
cứ nghe đến họ Giang là trong lòng em cảm thấy có hơi bất an”
Hàn Thành liếc mắt nhìn vợ, ôm cô hôn một cái: “Anh và Giang Tuyết thật sự không như em nghĩ, có lẽ cô ta có
suy nghĩ đó nhưng anh không có, bằng không cũng sẽ không có Cơm Nắm và Bánh Đậu.
Tô Tiếu Tiếu dở khóc dở cười đấm anh một cái: “Anh nghĩ đi đâu vậy? Em không có ý đó? Hàn Thành xoa nhẹ cánh tay cô: “Không phải thì tốt.
Anh cho rằng sự cố chấp của Tô Tiếu Tiếu đối với việc mua nhà này là vì lo lắng cho sau này Đại Bảo và Tiểu Bảo
cũng sẽ tới thủ đô học đại học, đến khi đó Tô Vệ Dân và Lý Ngọc Phụng sẽ cùng tới đây sống chung cũng chưa
biết chừng, bọn họ không dự định về quê ở nên căn nhà này quả thực không đủ ở. Hàn Thành nghĩ nên đưa chuyện đào vàng này vào chương trình trong ngày. Nói đến nhà cũ nhà họ Hàn, gần đây số lần Giang Hòe tới nhà cũ nhà họ Hàn quả thật có hơi dày đặc, hôm nay
đánh cờ, ngày mai uống rượu, ngày sau cùng ăn vịt quay, còn hư tình giả ý thúc đẩy một chút tình cảm giữa
người thân thích, dù sao bây giờ Giang Hòe cũng gọi Hàn Tùng Bách một câu em rể, không biết còn tưởng tình cảm của bọn họ sâu bao nhiêu.
Giang Hòe hạ một quân đen, lơ đãng bảo: “Em rể này, tôi thấy nhà trong cùng ngõ này của các ông chỉ có nhà
các ông là khí phách nhất, nhưng nói ra quả thật cũng đã vài năm rồi chưa tu sửa, ông và em tôi đều đã đăng ký kết hôn thời gian dài như vậy rồi, thật sự không định làm mới một chút sao?”
Hàn Tùng Bách cũng không hề nghĩ ngợi mà hạ một quân trắng chặn đường, lắc đầu đáp: “Đều ở quen rồi, vật cũ cũng có tình cũ, một viên ngói trên nóc nhà đều vừa ý lại là một căn nhà tốt nữa, Thu Lan sáng dạ khéo tay, sau
khi bà ấy gả cho tôi trong ngoài căn nhà này đều lo liệu khá tốt, cho dù ông cho tôi một căn nhà mới tôi cũng không đổi” Giang Hòe thở dài: “Vậy thật đáng tiếc, ngược lại tôi cảm thấy ở nhà mới sẽ thoải mái hơn.
Hàn Tùng Bách không cho là vậy: “Ông có mệnh phú quý còn tôi mệnh tiện, nhà mới tôi ở không thoải mái, cứ
nhất định phải là loại nhà cũ này mới thoải mái được”
Giang Hòe thấy ông ta rắn mềm đều không ăn cũng không có lòng tiếp tục đánh cờ nữa, nhìn thời gian rồi bảo:
“Đã không còn sớm nữa, tôi đi đón cháu trai tan học đã, ngày khác chúng ta đánh tiếp.
Giang Thu Lan đang định nấu cơm: “Anh cả không ăn cơm đã đi rồi sao?”
Giang Hòe phất tay bảo: “Hôm nay không ăn, để lần sau đi, em cũng phải sống thật hòa thuận với em rể đấy.
Giang Thu Lan gật đầu: “Anh cả yên tâm, anh Hàn đối xử rất tốt với em, để em tiễn anh.
Hàn Tùng Bách vung tay: “Đi đi”
Sau khi hai người đi, ông ta nhìn bóng lưng của bọn họ với ánh mắt không rõ ý tứ.
Qua Thùy Hoa Môn, Giang Hòe nôn nóng hỏi: “Không thăm dò ra được chút gì sao?”
974 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận