Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 276: Đông vui

Trong cặp sách nhỏ của Bánh Đậu nhỏ đựng các loại bảo bối của mình, nhưng bảo bối của cậu bé chỉ thích hợp
cho độ tuổi này của cậu bé chơi. Cha nói Bánh Đậu nhỏ hai tuổi đã trưởng thành rồi nên lại làm ra các loại hình
ghép phức tạp cho cậu bé, có một vài cái cậu bé không ghép ra được sẽ tìm các anh trai giúp đỡ. Đồ chơi nhiều nhất của Tiểu Bảo và Đại Bảo chính là các loại ná và cầu. Cơm Nắm nhỏ chia tranh nhỏ của mình cho bọn họ, sau đó để lại cho bọn họ chơi.
Mấy ngày này Lý Ngọc Phụng lại nhổ lông gà trống làm một loạt cầu cho bọn trẻ, sau khi việc dán câu đối xuân hoàn thành, năm bé trai túm tụm lại chơi trò chơi, trong sân toàn là tiếng cười đùa vui vẻ của bọn nhỏ. Thời gian Hàn Thành ra ngoài có hơi lâu, Tô Tiếu Tiếu hỏi anh đi đâu, Hàn Thành nghĩ ngợi một chút, cảm thấy
giữa hai vợ chồng vẫn nên thành thật mới đúng nên kéo cô về phòng, nói đơn giản chuyện cha mẹ của Dương Mai đều tới nơi này cho một mình Tô Tiếu Tiếu nghe.
Tô Tiếu Tiếu trợn tròn mắt há hốc mồm với vẻ khó tin: “Ngày đó em còn hỏi mẹ em sao cái sân để hoang lâu
như vậy còn có người ở, mẹ em nói là phần tử trí thức từ thành phố tới, nhưng hoàn toàn không ngờ đó là nhà mẹ đẻ của Dương Mai, trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Hàn Thành ôm cô rồi hôn lên mái tóc: “Bản thân em tự biết trong lòng là được, không cần nói với cha mẹ, cũng đừng nói ra ngoài tránh cho sự việc đơn giản biến thành phức tạp, để trước đây bọn họ sống thế nào thì bây giờ vẫn sống như vậy. Bọn họ cũng có ý này, nói không chừng qua đợt này sẽ về thành phố, sau này cũng rất khó gặp lại nhau, bọn họ cảm thấy Tiểu Bảo không tồi, có lòng dạy thằng bé học, trong lòng em có khó chịu không?”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Sao lại có chứ, giáo sư đại học dạy Tiểu Bảo chính là Tiểu Bảo được lời ấy chứ, bọn em cầu còn chẳng được.
Quả thật qua hai năm nữa sẽ có không ít phần tử trí thức có thể xóa bỏ tội danh, lục tục về lại thành phố, đặc biệt là loại bản thân không làm gì sai này, thời gian về thành phố sẽ chỉ sớm hơn mà thôi.
Hàn Thành lắc đầu, bảo: “Không phải, Tiếu Tiếu, không phải anh hỏi chuyện dạy Tiểu Bảo, anh nói là nhà mẹ đẻ
của Dương Mai cách cha mẹ chúng ta gần như vậy, trong lòng em có khó chịu hay không?”
Tô Tiếu Tiếu có hơi cạn lời, cô không phải thánh mẫu nhưng thật sự không cảm thấy khó chịu gì cả, nhưng mẹ
Dương Mai mà là loại cực phẩm như mẹ Dương Đào đó thì thật sự rất phiền phức, không cần cô nói thì cha cô
cũng đã sớm đuổi người ra khỏi đội sản xuất rồi, nào còn có thể đối xử tốt với bọn họ được? Mẹ cô thường nói cả nhà bọn họ đều là người có học tri thư đạt lễ, an phận thủ thường. Người ta cũng không làm loạn hay gây sự gì cả, cô còn chưa đến mức không thể dung chứa nổi một hàng xóm
bình thường gặp khó khăn, nếu như Hàn Thành lạnh nhạt đến mức Dương Mai vừa đi đã cả đời không còn qua lại với nhà cha vợ thì cô mới nên thấy lạnh lòng.
Hàn Thành đối xử với cô thế nào cũng không phải cô không biết, chiều chuộng cô, dung túng cho cô, nói chuyện với cô lúc nào cũng dịu dàng, đặc biệt là sau khi cô mang thai, tan làm trở về còn ôm hết toàn bộ việc nhà, số lần cô vào nhà bếp còn ít hơn cả anh, lấy được tiền thưởng cũng mua mấy thứ như đồng hồ và áo khoác cho cô, nhưng đây đều là chuyện nhỏ hết. Toàn bộ thu nhập trong nhà đều do cô quản lý, xưa nay muốn mua gì muốn ăn gì anh sẽ không can thiệp vào, gửi thứ gì cho nhà mẹ đẻ cô hay mang thứ gì về anh cũng chỉ thêm chứ không có bớt, cả nhà bọn họ đều rất thích Hàn Thành, dùng lời của Lý Ngọc Phụng để nói thì sau khi cô gả ra ngoài trong nhà ngược lại có thêm một người con trai, cô gả đi thật sự rất đáng giá.
Tô Tiếu Tiếu ôm Hàn Thành, cọ lên ngực anh: “Hàn Thành, em khó chịu thì em sẽ nói với anh, sau khi em gả cho
anh cuộc sống trải qua vô cùng dễ chịu, bây giờ em mong rằng bé cưng trong bụng mình mau ra ngoài, đợi sau này sinh xong rồi, em muốn ăn gì đều có thể ăn cái đó.
Hàn Thành ôm vợ đặt lên chân mình rồi hôn lên mặt cô: “Đã muốn ăn rồi sao?”
Tô Tiếu Tiếu nhớ lại chuyện cũ, không nhịn được mà cười hiểu ý: “Lúc đầu em chỉ vì ăn thịt mới gả cho anh thôi
đó, anh quên rồi sao?”
Hàn Thành cũng cười: “Chưa quên, vẫn là câu nói đó, theo anh có thể ăn được thịt, ăn cơm, bao no”
Hai vợ chồng cọ mũi, nhìn nhau mà cười.
Nhà họ Tô cũng chưa bao giờ từng thử ăn cơm tất niên đông người như vậy, Tô Vệ Dân làm chủ, hôm nay không
uống mấy loại rượu địa phương mà mình ủ nữa, mà mở chai rượu Hàn Thành mang tới để chúc mừng năm mới.
1068 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận