Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 440: Không còn xa nữa

Cậu bé chỉ vẫn chưa có thời gian hệ thống để học, dựa vào sở thích hứng thú mà chọn thứ mình thích để đọc mà thôi, đến khi hệ thống kiến thức tiến vào cấp ba, cậu bé có thể làm ít công to, dùng thời gian bằng một nửa người khác, thậm chí còn không cần đến thời gian một nửa đã có thể xâu chuỗi các kiến thức này và tiêu hóa
sach.
Hàn Thành tiếp tục nói: “Tiếng Anh là môn phụ, mấy năm này mẹ con vẫn luôn dạy người thế nào, mình làm như vậy, lượng từ vựng của các con và trình độ đối đáp không gặp chướng ngại giao tiếp thật sự đã vượt xa trình độ cấp ba rồi, chỉ là các con không biết mà thôi. Về phần những môn khác, kiến nghị của cha là từ bỏ bởi vì nền móng quá yếu, trong mấy ngày này không thể bổ sung được, còn không dành hết thời gian hiệu quả vào các môn có thể tăng cao điểm số, đến khi bài thi thử sẽ chia thành hai bộ đề khoa học xã hội và khoa học tự nhiên, con chỉ cần thi bộ đề khoa học xã hội cộng thêm một môn tiếng Anh là được.
Tin cha, cha có thể đảm bảo con thi đạt tiêu chuẩn toàn bộ môn, đã có thể lọc được phần lớn người, nếu như có
thể lấy được tám mươi điểm, ít nhất có thể lọc được hơn chín mươi phần trăm người. Đương nhiên loại cách học này rất không thể làm, lầu các trong gió vừa thổi là tan, học hành chắc chắn phải giống như mẹ con, nhà có cao bao nhiêu cũng phải xây từ đất bằng, đi từng bước in dấu chân lên, vừa nâng cao kiến thức và đa dạng sự hiểu biết, cũng có thể dễ dàng ứng phó với các loại đề thi, đây mới là mục đích và ý nghĩa của học hành. Điểm yếu của Cơm Nắm bây giờ là vừa mới tiếp xúc với vật lý và hóa học, cho cậu bé thời gian cậu bé cũng có thể rất nhanh đã học được, nhưng chỉ có một tuần thôi, cho dù là thần đồng cũng không thể học hết được. Hàn Thành vỗ lên vai con trai, nói với vẻ ý vị sâu xa: “Để tránh những người này tới làm phiền mẹ con học hành, vất vả cho con rồi, con trai?
Cơm Nắm đã sắp khóc rồi: “Nhưng mà cha ơi, từ lúc con bắt đầu học đến nay toàn thi được một trăm điểm thôi, làm sao cha có thể kêu con thi được có tám mươi điểm thôi chứ, thế thì con mất mặt lắm, hu hu hu hu…” Hàn Thành thầm nghĩ, còn không phải vì con vẫn luôn thi được một trăm điểm, quá mức thuận buồm xuôi gió, chưa từng chịu thất bại về mặt học tập nên mới mượn cơ hội này để làm giảm nhuệ khí của con hay sao? Nhưng anh có thể nói với con trai như vậy được sao? Đương nhiên không thể.
Hàn Thành nói với con trai với vẻ ý vị sâu xa: “Con trai, có câu nói học không bờ bến, không có người nào mãi
mãi có thể thi được một trăm điểm, cha mẹ cũng không thể, con phải học cách chấp nhận sự thật này” Lúc này Cơm Nắm khóc thật, cậu bé không muốn thi tám mươi điểm đâu, cậu bé muốn mãi mãi thi được một trăm điểm cơ, nhưng trong lòng cậu bé biết rõ lần này không làm được rồi.
Tô Tiếu Tiếu đứng ở cửa nghe rất lâu, cô quay người dựa lên tường ngửa đầu nhìn xà nhà mà cười.
Bằng không sao lại nói tình cha như núi, cha ruột mới là người hướng dẫn tốt trên con đường trưởng thành của
con trẻ?
Theo quan điểm của cô, trẻ con trong nhà đứa nào cũng đã đủ ưu tú rồi, tuy rằng Cơm Nắm hơi có xu hướng cậy tài khinh người một chút, nhưng đó là khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, tổng thể thì cậu bé là một trẻ ngoan vô cùng ưu tú, trong mắt cô, cậu bé đã là một sự tồn tại hoàn hảo rồi.
Có câu trải qua một việc cho ta học thêm được nhiều kiến thức về phương diện đó, thông qua một trận mài giũa của Hàn Thành như vậy, lần này miếng ngọc đẹp như Cơm Nắm lại có thể tăng lên một tầng cảnh giới khác cao hơn, sẽ trở thành càng hoàn mỹ hơn.
Tô Tiếu Tiếu nghiêng người lại thò cái đầu nhỏ vào trong, chỉ thấy Hàn Thành đã cầm sách trong tay dạy Cơm
Nắm học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận