Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 623: Dựa vào ngu sao

Vậy mà cô còn mượn cớ nói động vật gì đó có hiện tượng lạ, thời tiết năm nay nóng sớm hơn năm ngoái hiển
nhiên động vật có hơi xao động rồi, có liên quan gì đến bão? Đừng cho rằng cô đã học qua vài năm là có thể ăn nói lung tung, cô lừa bịp được người nông dân không có kiến thức đó nhưng đừng hòng lừa được tôi!” Tô Tiếu Tiếu sợ ngây người, đây là thể loại logic quỷ gì mới nghĩ ra được logic này vậy? Chuyện hoàn toàn chẳng
liên quan gì đến nhau như vậy mà cũng có thể liên quan được đến nhau? Mấu chốt là vị chủ nhiệm Trần này lại còn tin? Sao mà người này lên làm lãnh đạo được vậy? Dựa vào ngu sao?
Chủ nhiệm Trần thấy vẻ mặt của cô còn tưởng cô kinh ngạc vì bị chọc đúng tim đen, lại hừ một tiếng nói: “Không còn lời nào để nói đúng không? Cô có biết thu hoạch trước nhiều ngày như vậy, bọn tôi sẽ tổn thất bao nhiêu lương thực không? Tôi chẳng muốn lãng phí thời gian với cô, nợ của cô tôi về sẽ tính với cô sau, tôi còn phải viết thư hỏi giáo viên đại học các cô dạy sinh viên thế nào, bây giờ lập tức dẫn tôi đi ra ruộng ngăn cản bọn họ tiếp tục thu hoạch!”
Tô Tiếu Tiếu hít một hơi thật sâu, cũng chẳng muốn tranh luận với ông ta: “Chủ nhiệm Trần, ông có dám cược
với tôi không?” Lý Ngọc Phụng vừa vặn từ ngoài đi vào, chủ nhiệm Trần chẳng muốn nói với cô nữa mà nói với Lý Ngọc Phụng:
“Mau dẫn tôi vào ruộng, tôi không có thời gian phí lời với đứa con gái sinh viên đại học nhà bà, cả nhà các bà đợi
bị xử phạt đi”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Chủ nhiệm Trần, tôi hỏi ông một câu, nếu như trong tuần này thật sự có bão quét đổ mưa, tạo thành tai họa rõ ràng có thể tránh được vậy ông có gánh được trách nhiệm không?”
Chủ nhiệm Trần tức đến cười: “Ý cô là một đóa hoa cũng khó tránh khỏi tội sao, ngay cả đài khí tượng cũng
không giám sát ra bão, lẽ nào cô còn lợi hại hơn cả đài khí tượng sao?”
Tô Tiếu Tiếu hơi đề cao giọng: “Chủ nhiệm Trần, ông còn nhớ trận tuyết năm ngoái không? Đài khí tượng có
giám sát ra không nhỉ?”
Chủ nhiệm Trần dừng bước chân.
Tô Tiếu Tiếu nói tiếp: “Ông biết động vật dự báo nguy hiểm còn nhạy hơn cả con người không? Ông có biết trước trận tuyết đó đã xảy ra bao nhiêu hiện tượng lạ mà mọi người xem nhẹ hay không hả?”
Cô chỉ lên trời: “Nhà họ Tô chúng tôi ba đời bần nông dựa vào trời ăn cơm, cha tôi nhìn giờ chưa bao giờ cần
xem đồng hồ, nhìn thời tiết cũng chưa từng cần nghe đài khí tượng, ông ấy chỉ cần nhìn mây ở chân trời một chút, nhìn vị trí của mặt trời cũng có thể nói ra là mấy giờ. Ông ấy hít độ ẩm trong không khí cảm giác được
không?
hướng và tốc độ của gió, ngẩng đầu nhìn thấy màu nắng chiều có thể biết ngày mai có gió quét mưa rơi hay Ông có thể sẽ nói mọi người đều là nông dân, người ba đời bần nông nhiều tại sao chỉ có cha tôi quan sát được mà người khác lại không phát hiện ra? Vậy tôi có thể nói với ông vì cha tôi đã từng là đại đội trưởng, bây giờ là bí thư, ông ấy có trách nhiệm đối với mảnh đất này, với đại đội này, với công xã này, với người nông dân dựa vào trời ăn cơm này, cho nên ông ấy phải vô cùng dùng tâm hơn người khác, bởi vậy mới có thể quan sát chỗ chi tiết
mà người khác chưa từng để ý đến. Tôi tin phán đoán của cha tôi không sai, vì lần này ngay cả tôi và mẹ cũng có thể cảm giác được khác thường”
Tô Tiếu Tiếu dừng một chút, đi tới và nói: “Tôi không biết là ai đã nói lung tung trước mặt ông, nói con nhà tôi muốn trải nghiệm gặt vội trồng vội, nói tôi phải dẫn cha mẹ tới thủ đô từ trước đều là lý do hoang đường dùng
để sỉ nhục tôi, càng hoang đường hơn là ông còn tin vào nó? Tô Tiếu Tiếu nhìn về phía thành viên khoa kia: “Anh tin không?”
Cô nói tiếp: “Các người hơi dùng não một chút giùm đi, tôi và con tôi đều đang nghỉ hè, giữa tháng chín mới phải khai giảng, thứ nhiều chính là thời gian, cho dù tôi muốn dẫn cha mẹ đi tới thủ đô cũng không để ý đến
mười ngày nửa tháng này, thu hoạch lúa nước trước mười ngày nửa tháng như vậy cha tôi còn hiểu rõ sẽ tổn thất bao nhiêu lương thực hơn các ông, ông ấy còn đau lòng hơn bất cứ ai! Nhưng không có cách nào khác, không ai dám đảm bảo một trăm phần trăm bão nhất định sẽ tới trước, nhưng chuyện hy sinh để bảo vệ cái quan trọng hơn cũng phải có người làm đúng không? Trong huyện trách tội xuống thì ông ấy gánh, ông ấy thà rằng mạo hiểm bị huyện trách cứ, thậm chí mạo hiểm mất cái chức bí thư này cũng phải làm việc này, đây chính là cha tôi, một bí thư nông dân vẫn luôn đặt lợi ích của xã viên, lợi ích của công xã lên đầu, lại còn phải bị mấy những người gọi là quan phụ mẫu ở tít trên cao như các ông vu tội là tư lợi cá nhân sao? Thật đúng là nực cười.
1051 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận