Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 261: Cẩu Đản

Tô Tiếu Tiếu cũng cảm thấy rất đẹp, muốn ngồi xổm xuống cùng nhổ lông gà với mẹ cô nhưng bị mẹ cô đuổi
vào nhà.
Cô ôm lồng sưởi, dựa vào bàn học cũ kỹ thiếu mất nửa chân đó, nhìn tuyết bay bên ngoài cửa sổ và cảnh núi
cách đó không xa như ẩn như hiện đã không thể nhìn rõ được nữa, đột nhiên cảm thấy thật ra cuộc sống ở thôn
núi nhỏ cũng rất tốt.
Ao cá của đại đội nằm ở chỗ giao nhau giữa đầu đường cái ở cuối thôn và ruộng lúa nước. Khi Hàn Thành và mấy đứa trẻ đi theo Tiểu Bảo tới ao cá của đại đội thì đã có mấy người ở đó chiếm vị trí trước. Chỗ đẹp trong miệng của Tiểu Bảo chính là con đường cái đó, bởi vì chỉ có một mặt đó của đường cái là không cần đi xuống vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng ao cá chỉ lớn có một chút như vậy, lại gần sát lề đường nên chỉ có một chút vị trí như thế, Tiểu Bảo xông tới, đặt cái ghế nhỏ xuống, chiếm được một vị trí cũng không tệ.Ba đứa trẻ vây thành một vòng tròn, Hàn Thành đặt lồng sưởi ở giữa tụi nhỏ: “Xoa tay một chút rồi đặt lên trên cho ấm đi”
Bánh Đậu nhỏ giãy dụa đòi xuống đất, Trụ Tử nhỏ nói: “Chú Hàn, chú đưa Bánh Đậu nhỏ để cháu bé cho, cháu ôm em ấy ngồi, sẽ không lạnh nữa.
Hàn Thành đặt Bánh Đậu nhỏ vào trong lòng của Trụ Tử nhỏ, còn anh thì lại ôm Cơm Nắm ngồi lên cái ghế nhỏ của cậu bé.
Có xã viên nhận ra Hàn Thành, nhưng khí thế của anh lớn quá nên không dám lại gần nói chuyện, nhưng rất nhanh ánh mắt lại bị mấy đứa trẻ mặc áo bông giống y như nhau, lại trắng trẻo xinh xắn thu hút, rồi cứ nhìn chằm chằm vào đám trẻ đến ngay cả lời tán gẫu cũng quên nói.
“Tiểu Bảo, Tiểu Bảo…”
Tiểu Bảo nhìn qua theo tiếng gọi, chỉ thấy bạn học của cậu bé cũng tới, nhưng ngay khi nhìn thấy con sên lãi Lai Đệ nhem nhuốc đi theo phía sau, Tiểu Bảo không nhịn được mà nhíu mày.
Một bé trai đen nhẻm đen nhèm chắc khỏe có quan hệ vô cùng tốt với Tiểu Bảo chạy tới, nhìn thấy đám người Cơm Nắm cũng trừng to mắt liếc thêm vài cái, khi liếc đến người Hàn Thành lại sững sờ, rồi nhanh chóng lùi lại
vài bước.
Đôi mày của Tiểu Bảo nhíu lại càng chặt hơn: “Cẩu Đản, cậu làm gì thế? Chú tớ rất tốt, không dọa người đâu” Cẩu Đản nuốt nước miếng, tránh tầm nhìn của Hàn Thành rồi vẫy tay với cậu bé.
Tiểu Bảo đáp: “Nhà bọn tớ không có bí mật, Cơm Nắm, Trụ Tử và Bánh Đậu nhỏ đều là anh em tốt của tớ, cậu có chuyện thì nói luôn ở đây đi”
Cẩu Đản đáp: “Người nhà các cậu thật đẹp quá!”
Đôi mày đang nhíu chặt của Tiểu Bảo giãn ra, đáp một cách tự hào: “Cái đó là đương nhiên rồi.
Cẩu Đản vừa mở đầu như vậy, một bà thím to gan cũng dũng cảm theo: “Tiểu Bảo, mấy người này đều là cô cháu… ờm, là anh em họ của cháu sao?”
Tiểu Bảo ra sức gật đầu, nói với vẻ tự hào: “Đúng vậy, người vừa cao vừa đẹp trai này chính là chú của cháu, bọn họ đều là con của cô cháu và chú”
Tiểu Bảo chưa bao giờ cảm thấy Trụ Tử không phải con của gia đình cô, đối với cậu bé mà nói bọn trẻ đều giống như nhau.
Hàn Thành gật đầu với bà thím: “Chào bác, tôi là Hàn Thành
Cơm Nắm và Trụ Tử cũng cong đôi mắt lại chào hỏi: “Chào dì ạ?
Bà thím bị tiếng “dì” này gọi cho trẻ ra mấy tuổi, lập tức nở gan nở ruột: “Chào các cháu, chào các cháu, thật ngoan, thật lễ phép, ở đây dì có hạt dưa, mấy đứa ăn không?”
Bà thím còn cho rằng trẻ con trong thành phố đều rất kiêu ngạo nhưng không ngờ lại bình dị dễ gần như vậy. Cơm Nắm lắc đầu: “Cháu cảm ơn nhưng không cần đâu ạ, dì cứ ăn đi ạ?
Bà dì nhìn đứa trẻ ưa nhìn với vẻ ngưỡng mộ: “Ba đứa con trai của đồng chí Hàn Thành vừa ngoan vừa đẹp, thật là có phúc.
Hàn Thành vốn không giỏi tán gẫu, lại càng không phải loại người thích nói chuyện với người lạ, nên chỉ đáp một cách lễ phép “là rất có phúc, cảm ơn” rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Bà thím cũng biết người ta không có gì để buôn với mình, bà ta là người duy nhất ở đây có thể nói chuyện với “chủ nhiệm Hàn” nổi danh lừng lẫy và con của anh, đây đã là điều khiến bà ta đủ hưng phấn rồi.
Các xã viên tới xem cá càng ngày càng nhiều, con đường trên bờ ruộng cũng đứng chật kín người.
Lưu Thủy Tiên không biết tới từ khi nào, trông thấy Hàn Thành vẫn cảm thấy không cam lòng, rồi lại nhìn mấy đứa trẻ bên cạnh anh mới thấy dễ chịu hơn một chút, lớn lên tuấn tú hơn thì đã làm sao? Tô Tiếu Tiếu gả qua đó còn không phải vẫn mang số làm bảo mẫu cho người ta hay sao? Một mình chăm sóc mấy đứa trẻ không phải ngày nào cũng gà bay chó sủa sao, nói không chừng chỉ vài ngày đã biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi.
1027 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận