Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 719: Phiên ngoại về bọn nhỏ 5

Điềm Điềm đứng ngoài cửa với vẻ mặt ngưỡng mộ, nhưng trong mắt lại là vẻ ảm đạm, không phải tất cả mọi người đều là bảo bối của mẹ hay sao, cô bé cũng rất muốn có một người mẹ giống như dì Tô nhưng mẹ của cô bé không cần cô bé, ngay cả trở về liếc mắt nhìn cô bé cũng không muốn, cô bé thật sự rất ngưỡng mộ Bánh Trôi nhỏ có cha mẹ thương, có nhiều anh trai như vậy thương, tuy rằng bọn họ đối xử rất tốt với cô bé, cô bé
cũng có bà nội và cha thương nhưng cô bé vẫn rất ngưỡng mộ.
“Điềm Điềm sao thế?” Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Điềm Điềm, hỏi.
Đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân ít nhiều vẫn có chút cảm giác mất mác, một đứa trẻ ngoan như Điềm Điềm cũng mệt cho Mã Tiểu Lệ còn nhẫn tâm được.
“Dì Tô, cháu có thể coi dì là mẹ được không?” Cuối cùng Điềm Điềm vẫn không nhịn được mà hỏi.
Tô Tiếu Tiếu sững sờ, cô còn chưa phản ứng lại được thì Bánh Bao nhỏ đã trả lời thay cô: “Đương nhiên không
được rồi, mẹ anh chăm sóc bốn đứa bọn anh đã rất bận rồi, nào còn thời gian chăm sóc em nữa, ngay cả anh Trụ
Tử cũng không thể nhận mẹ anh là mẹ được kìa, sao em được chứ?”
Hốc mắt của Điềm Điềm lập tức đỏ hoe, thật ra cô bé cũng không biết tại sao mình lại hỏi thành lời nữa, cô bé
chỉ quá ngưỡng mộ mà thôi.
“Được rồi Bánh Bao nhỏ, đi uống nước đường đi? Tô Tiếu Tiếu nói với Điềm Điềm: “Có phải Điềm Điềm nhớ mẹ
không?”
Điềm Điềm lắc đầu lau nước mắt, đáp một cách quật cường: “Không nhớ, mẹ không nhớ cháu, cháu cũng không nhớ mẹ”
Trong lòng Tô Tiếu Tiếu thở dài, rốt cuộc vẫn là trẻ con, nhưng cô cũng không muốn nói ra lời nói dối “thật ra mẹ cháu rất nhớ cháu, chỉ là bất đắc dĩ thôi” như vậy để lừa đứa trẻ, mà bảo: “Điềm Điềm, giữa con cái và cha mẹ cũng có duyên phận, có khả năng duyên phận giữa cháu và mẹ cháu không sâu như vậy, nhưng cháu xem, bà nội cháu và cha cháu đều rất thương cháu, cả nhà bọn dì cũng rất thích cháu, cháu không thiếu tình thương một chút nào cả, nếu như có người bắt nạt cháu các anh đều sẽ giúp cháu, cho nên đừng buồn được không?” Điềm Điềm thật sự cái gì cũng biết hết, cô bé biết cả nhà Tô Tiếu Tiếu đã giúp cô bé và bà nội rất nhiều, đối xử với bọn họ cũng rất tốt, các anh cũng thường xuyên dạy cô bé làm bài tập về nhà, có người bắt nạt cô bé cũng
sẽ giúp cô bé ra mặt, có đồ tốt cũng không quên chia cho cô bé một phần. Bà nội thường nói dì Tô là quý nhân của cả nhà bọn họ, kêu cô bé chăm chỉ học hành, lớn lên thành một người hữu dụng mới có thể báo đáp những người đã từng giúp đỡ bọn họ này.
Điềm Điềm đều nhớ kỹ, cô bé rất ngoan, thành tích cũng đứng đầu danh sách, chỉ là vừa rồi không nhịn được. “Dì Tô, cháu biết mọi người đối xử với bọn cháu rất tốt, cháu không sao, dì yên tâm”
Tô Tiếu Tiếu vỗ nhẹ đầu đứa trẻ: “Vào trong uống nước đường đi? Tình thương của mẹ mà cô bé thiếu thốn, Tô Tiếu Tiếu không có cách nào cho cô bé được, cũng chỉ có thể quan tâm đến bà cháu cô bé một chút về mặt
cuộc sống và vật chất, có hết sức dẫn Điềm Điềm đi trên con đường đúng đắn, những cái khác còn phải xem tạo hóa của bọn họ.
Trụ Tử nhìn Điềm Điềm mà nghĩ đến mình của ngày trước, đồng thời cũng rất thương bà nội của mình, thật ra Điềm Điềm tốt hơn cậu bé khi đó quá nhiều, ít nhất cô bé còn có một người cha có trách nhiệm thương yêu cô bé, lại gặp được gia đình dì Tô, ngoại trừ thiếu tình thương của mẹ ra thật ra cô bé đã có cuộc sống tốt hơn rất nhiều người khác rồi.
Nhưng một câu nói vô tâm của Bánh Bao nhỏ đã nhắc nhở Trụ Tử nhỏ cho dù bọn họ có thân như người một
nhà, nhưng từ đầu đến cuối bọn họ cũng không có quan hệ huyết thống, dì Tô chung quy cũng không phải mẹ của cậu bé, có khả năng một ngày nào đó trong tương lai, cậu bé sẽ rời khỏi cuộc sống của bọn họ rất xa. Nghĩ đến đây, Trụ Tử không khỏi có hơi lo lắng, gia đình dì Tô ở trong cuộc sống của cậu bé đã không khác gì với người thân máu mủ tình thâm, cho dù qua mười năm, hai mươi năm hay ba mươi năm nữa, cậu bé cũng không muốn cách nhà dì Tô quá xa.
Trụ Tử cảm thấy thi đỗ đại học thủ đô là chuyện cần thiết, Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ đều sẽ thi vào đại học thủ đô, như vậy sẽ không cách nhà quá xa, về phần sau khi lên đại học làm thế nào vậy chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy, đợi sau này lại nói sau đi.
956 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận