Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 169. Mua gà

Chương 169: Mua gà
Vận may của cả gia đình không tồi, ngay cổng có sạp bán trứng gà, số lượng không nhiều cũng chỉ có tám đến mười quả, chỉ là trên trứng gà có vài đốm đen, trông không được tươi mới cho lắm.
Thú vị ở chỗ là hình như bà dì này cũng mang cả con gà mẹ đẻ trứng tới chung, gà mái nhỏ trốn trong lồng bất động, nhìn không có sức sống cho lắm.
“Dì ơi, trứng gà của dì bao nhiêu tiền một quả?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Người bán trứng gà là một bà dì hơn năm mươi tuổi, bà ta nhìn Tô Tiếu Tiếu và mấy đứa trẻ, giơ một bàn tay lên: “Năm xu một quả, chất lượng không tốt cho lắm, nếu là hàng tốn thì bán đến sáu, bảy xu một quả rồi.”
Ngược lại bà dì này cũng rất thành thật, trứng gà tươi hơn một chút và lớn hơn một chút quả thật phải sáu, bảy xu một quả, Tô Tiếu Tiếu cũng biết giá hàng.
“Những thứ này đều lấy cho tôi hết đi.” Tô Tiếu Tiếu đáp.
Bà dì không ngờ Tô Tiếu Tiếu lại dễ nói chuyện như vậy, mấy quả trứng gà đều là hàng bán còn thừa, giờ này mắt thấy đều sắp thu sạp cả rồi, bà dì còn tưởng không bán hết được cơ.
“Tổng cộng mười quả là năm hào, đúng rồi, các cô có muốn mua con gà mái này không? Nếu muốn thì ba đồng bán luôn, cũng phải nặng gần cân rưỡi đấy, nếu không phải nó đã rất lâu rồi chưa đẻ trứng thì tôi cũng không nỡ bán.”
Dù sao một con gà mái cũng đáng giá mấy chục quả trứng, cho dù cách ngày đẻ một quả thì nửa năm cũng đã có thể hồi vốn, nhưng con gà mái này đã hơn nửa tháng không đẻ trứng rồi, giữ lại chỉ tổ lãng phí lương thực nên không giữ nữa, không lễ không tết mà bản thân bà dì cũng không nỡ ăn nó, cuối cùng cắn răng dứt khoát bán chung nó với vài quả trứng gà cuối cùng.
Nhưng chất lượng của con gà mái này không tốt cho lắm, trên đuôi còn có một chỗ trụi lủi, mọi người nhìn kỹ cũng thấy chướng mắt, khiến cho sắp dẹp chợ rồi mà vẫn không có người nào hỏi han, bà dì chỉ hỏi thử xem chứ cũng không ôm theo hy vọng gì, nếu thực sự không có người nào mua thì bà ta chỉ đành mang về tự nhà mình ăn vậy.
Cơm Nắm nhỏ ngồi xổm xuống xoa đầu con gà mái, gà mái nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cơm Nắm rồi lại cúi đầu.
Bánh Đậu nhỏ cũng ngồi xổm xuống sờ, rồi ngửa đầu nhìn mẹ: “Mẹ ơi, mua…”
Tô Tiếu Tiếu hỏi bà dì: “Dì ơi, chúng tôi mua thì cái lồng này dì có thể cho chúng tôi được không?”
Bà dì nhìn cô với vẻ khó tin: “Các… các cô thật sự muốn mua sao?”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Hiếm khi đám trẻ muốn ăn, mua luôn một thể về vậy.”
Bà dì vô cùng bất ngờ: “Được được, cái lồng này là tự tôi đan, tặng cho các cô cũng được.”
Để tránh tai mắt của người khác, bà dì còn đặc biệt dùng mấy cái lá sen lớn bọc kín cái lồng lại, Cơm Nắm và Trụ Tử nhỏ thay phiên nhau xách về.
Cứ như vậy trong nhà lại có thêm một thành viên mới.
Về đến nhà, Cơm Nắm và Trụ Tử thả gà mái vào trong hàng rào nhốt gà, dọa cho Cháo Bột Mì Cơm sợ chạy tứ phía.
“Cháo Bột Mì Cơm, bọn tao tìm mẹ mới cho tụi mày rồi này, bọn mày có vui không?” Cơm Nắm hỏi.
Cháo Bột Mì Cơm đập cái cánh nhỏ, trốn trong góc run lẩy bẩy, rõ ràng không thích “người mẹ mới” này cho lắm.
Trụ Tử nói: “Bà ngoại nói Cháo Bột Mì cơm là gà trống thì phải? Vậy chúng ta nuôi con gà mái này để đẻ trứng đi.”
Cơm Nắm nói: “Nhưng bà bán nó cho chúng ta nói đã rất lâu rồi nó không đẻ trứng, cũng không biết còn có thể đẻ trứng được không.”
Trụ Tử nghiêm túc nghĩ ngợi: “Chúng ta đào thêm giun cho nó ăn chắc hẳn có thể đẻ trứng được đó, trước đây nhà bọn anh có một con gà mái già đã vài ngày không đẻ trứng, bà nội anh bảo có khả năng là vì ăn nhiều rau xanh rồi mà không được ăn lương thực và giun gì, sau đó mỗi ngày anh đều đào giun cho nó ăn và nó lại đẻ trứng tiếp.”
Cách nói này của Trụ Tử khiến ngay cả Tô Tiếu Tiếu cũng cảm thấy ngạc nhiên: “Vậy mà còn có chuyện này nữa sao?”
Trụ Tử gật đầu: “Sau khi ăn giun trứng mà nó đẻ ra còn vô cùng to, lòng đỏ cũng rất vàng ạ.”
Cơm Nắm quá vui vẻ rồi: “Được đó được đó, vậy sau này mỗi ngày chúng ta đào thêm ít giun cho nó đi, nhưng vườn rau đã bị bà ngoại trồng đầy rau rồi, làm sao đây mẹ ơi?”
Cơm Nắm vừa nói xong, cái đầu nhỏ đã nảy ra ý tưởng: “Con biết rồi, trong vườn nhà Đôn Đôn chắc chắn có rất nhiều giun, sau này mỗi ngày chúng ta tan học có thể đi tới đó đào.”
Tô Tiếu Tiếu biết ao sen cạn nước không nguy hiểm gì, nhưng cô không chắc chắn bên dưới có giun hay không: “Các con hỏi bà nội Đôn Đôn trước đã, bà ấy nói được thì mới được đào.”
Cơm Nắm gật đầu: “Nhất định được ạ, mỗi ngày Đôn Đôn cũng phải đào giun cho gà mái nhà bọn họ ăn mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận