Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 96. Thưởng

Chương 96: Thưởng
Anh mang vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu còn nhắc lại chuyện này nữa thì tôi sẽ điều cậu đến khoa khác ngay, càng đừng tuyên truyền chuyện Tiếu Tiếu nhà tôi nấu cơm ngon ra ngoài, bác sĩ Trần, nấu cơm rất vất vả, cậu không tin thì về nhà nấu vài bữa thử đi.”
Trước đây anh và Dương Mai nhiều lần ăn ở nhà ăn, nếu không thì cũng là gọi cơm từ nhà ăn về nhà ăn, sau đó Dương Đào tới mới thổi lửa trong nhà, nhưng Dương Đào nấu cơm thật sự rất khó ăn nên anh thà rằng ăn ở nhà ăn còn hơn.
Theo quan điểm của anh, Tô Tiếu Tiếu rất thương gia đình này, rất yêu đám trẻ và anh cho nên mới bằng lòng bữa nào cũng rửa tay đi nấu cơm canh, mới biết bận trong bận ngoài vì gia đình này.
Không nói xa hơn mà ngay cả Châu Ngọc Hoa cũng không có khả năng một ngày ba bữa đều xuống bếp, mà hoặc là lính cần vụ của Triệu Tiên Phong giúp làm, hoặc cũng là gọi cơm từ nhà ăn mang về, một tuần có thể nấu vài lần đã tốt lắm rồi.
Hàn Thành còn đình sau này Tô Tiếu Tiếu cũng đi làm rồi, bữa cơm buổi trưa đó ăn ở nhà ăn là được, bằng không sẽ quá vất vả.
Bác sĩ Trần thấy anh nghiêm túc như vậy cũng ngậm miệng lại, không dám nhắc đến chuyện tới nhà Hàn Thành ăn cơm nữa.

Không cần đợi đến chiều, buổi sáng Cơm Nắm viết chữ xong, Tô Tiếu Tiếu đã tìm được phấn viết và bảng đen nhỏ trong phòng của Hàn Thành rồi viết bảng cửu chương hoàn chỉnh lên kêu Cơm Nắm học thuộc.
Tô Tiếu Tiếu dạy Cơm Nắm nhỏ đọc vài lần, đứa trẻ đã bắt đầu chắp tay đứng ở nơi đó, ngẩng đầu ưỡn ngực đọc đều nhịp: “Một với một là một, một với hai là hai, hai thêm hai là bốn, một với ba là ba, hai thêm ba là sáu, ba thêm ba là chín…”
Cũng không biết cậu bé nhìn có hiểu hay không nhưng người ta đọc không sai một chữ nào cả, ngay cả ngắt nghỉ cũng không sai, cho dù đoạn dài hay ngắn cũng đọc một hơi là xong, đọc một hơi đến đoạn chín chín tám mốt đó còn suýt thì nghẹn thở, cái eo cong lên, bộ dáng nhỏ trông vừa đáng yêu vừa nghiêm túc đó khiến Tô Tiếu Tiếu nhìn vào mà rất buồn cười.
Ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng nhìn rất say mê, cầm cành cây nhỏ của cậu bé vẽ lên mặt đất theo bảng đen nhỏ của Tô Tiếu Tiếu.
Hai bạn nhỏ thông minh đều nghiêm túc học như vậy, hiển nhiên Tô Tiếu Tiếu cũng không cam lòng tụt lại phía sau, cô ở trong tủ tìm được sách giáo khoa cấp ba của Hàn Thành.
Tô Tiếu Tiếu vô cùng ghét mùi long não quen thuộc ở bên trên đó nhưng mẹ cô nói thứ này có thể phòng mọt, quả nhiên sách của Hàn Thành được giữ rất tốt, đặt lâu như vậy cũng không bị mọt cắn, còn tự mình làm bọc sách bọc trang bìa vào, ngoài bìa là hàng chữ lớn cứng cáp và hữu lực của anh, giữa trung tâm là hai chữ lớn “ngữ văn” được viết rất chỉnh tề, dưới bên phải một chút viết: “Lớp mười (1), Hàn Thành.”
Tô Tiếu Tiếu giở bên trong ra thấy sách giáo khoa của Hàn Thành được giữ rất tốt, bên trong bên ngoài đều sạch sẽ giống như con người anh, không có một chút vết ố hoặc là nếp gấp nào, nhưng giữa các hàng chữ lại được viết dày đặc các chú thích và ký hiệu, có thể nhìn ra được đây là một quyển sách giáo khoa được một học bá vô cùng cố gắng học hành dùng qua.
Báo hại khi Tô Tiếu Tiếu lật trang đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ làm hỏng quyển sách được chủ nhân coi trọng đó.
Những quyển sách giáo khoa khác cũng như vậy, mỗi một quyển đều được bọc bìa bên ngoài và đều viết tên sách và tên lớp của mình, giống như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế mà ngay cả vị trí đề tên cũng không sai một ly.
Lúc này kiến thức không tính là khó, với kinh nghiệm học ở kiếp trước của Tô Tiếu Tiếu lại thêm nền móng của nguyên chủ khiến việc ôn tập lại cũng khá thoải mái, dựa theo độ khó này, Tô Tiếu Tiếu cảm thấy mỗi ngày bớt một, hai tiếng học đã đủ rồi.
Cho dù đi làm thì thời gian vẫn vẫn rất dư dả.
Trong lòng cô tính toán, cũng biết nên sắp xếp thời gian thế nào, sau đó gấp sách giáo khoa lại đi chuẩn bị cơm trưa.
Cơm Nắm nhỏ có vẻ như đã học thuộc bảng cửu chương xong, người ta lại đã cong cái mông nhỏ ngồi trong vườn rau đào giun cho “Cháo Bột Mì Cơm” ăn.
Bánh Đậu nhỏ vẫn là Bánh Đậu nhỏ thông minh đó, ngay cả chữ “được” khó như vậy mà cậu bé vẫn mô phỏng theo từng nét bút viết xuống, tuy rằng không ngay ngắn nhưng nét bút và trình tự bút không sai, bây giờ cậu bé chỉ dùng một tay hoạt động nên viết ra được như vậy đã khá ổn rồi.
Tô Tiếu Tiếu ôm cậu bé lên thơm một cái, lấy một viên kẹo sữa từ trong túi ra bóc vỏ giấy rồi đưa vào miệng của cậu bé: “Mẹ thưởng cho bé cưng ngoan như vậy một viên kẹo sữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận