Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 588: Tranh chữ

Vào phòng, Tô Tiếu Tiếu ngồi xổm trước vali xách tay vừa mới đóng lên rồi mở ra, một mùi long não nồng nặc xộc thẳng lên óc, trên đó phủ một vài tờ giấy kraft có tính thấm nước cực tốt, bên dưới thấp thoáng có thể thấy
ống trúc thường dùng để đựng tranh chữ.
Hàn Thành nhìn Tô Tiếu Tiếu với vẻ ngạc nhiên: “Đây là tranh chữ?”
Lý Ngọc Phụng thích cho long não vào tủ để phòng một, nhưng Tô Tiếu Tiếu sợ nhất là mùi này, không ngừng dùng tay quạt nhưng vẫn không thể đánh tan hết mùi.
“Em chưa động vào, xem chừng giống như tranh chữ đấy, lẽ nào bác cả chưa từng tìm ở nơi này sao? Sao tranh chữ đặt ở một nơi bắt mắt như vậy mà bác ấy không biết?”
Hàn Thành lấy giấy thấm nước ở bên trên ra, cẩn thận cầm một ống trúc lên: “Cái gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, căn phòng này anh cũng vào ra vô số lần nhưng cũng chưa từng nghĩ mẹ anh sẽ tùy
tiện cất tranh chữ có giá trị liên thành ở trong vali xách tay như vậy.
Trên thực tế bảo quản tranh chữ không ngoài mấy điểm sau: Tránh ánh nắng, tránh bụi, chống ẩm, phòng một, đóng kín, vali da trâu hoàn toàn có thể thỏa mãn những yêu cầu này.
Hàn Thành cạo mở sáp niêm phong trên ống trúc, cẩn thận đổ quyển trục bên trong ra ngoài, sau khi đổ ra phát hiện trên quyển trục còn bọc một lớp giấy da trâu nữa.
Không thể không nói đây là cách bảo quản tranh chữ cổ giống như sách giáo khoa, cho dù giấy kraft có khả
năng hút nước cực tốt hay là giấy da trâu bọc tranh chữ đều là cách giữ gìn cực tốt, lại cho vào ống trúc đem phơi khô, nung và đánh bóng rồi lại dùng sáp ong bịt kín miệng vẫn chưa đủ, cuối cùng còn dùng một chiếc vali cầm tay làm bằng da trâu để phong kín lại, tiếp đó bỏ long não vào để ngăn côn trùng, là loại bảo vệ nhiều lớp hoàn hảo có thể tránh ánh nắng, tránh bụi, chống ẩm, phòng mọt, đóng kín.
Tuy Tô Tiếu Tiếu không hiểu tranh chữ, nhưng khi nhìn thấy trong tay Hàn Thành mở quyển trục, một loại bối
cảnh trải qua lịch sự lắng đọng lộ ra lập tức phả tới, không cần người thẩm định cũng xác định được đây là một bức tranh nổi tiếng, cho dù là cá bơi chim bay sống động như thật hay là đình thủy tạ khiến người như lạc vào cõi tiên, vừa nhìn đã biết đây là bút tích của danh nhân từ mấy trăm năm trước thậm chí là còn lâu hơn thế.
“Hàn Thành, đây là danh tác của sư phụ nào vậy?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Hàn Thành nhìn dấu gốc của ấn triện bên dưới, nói ra một cái tên.
Tô Tiếu Tiếu cũng không nghiên cứu về tranh chữ cổ nên hiển nhiên không hiểu. tuy Hàn Thành nói danh tiếng
của vị sư phụ này không lớn nhưng đây là một bức danh tác không thua gì Giang Sơn Đồ nào đó, cực có giá trị thưởng thức. Người trong ngành cũng cực kỳ tôn sùng vị sư phụ này, cách đây không lâu một người bạn có nghiên cứu về tranh chữ đi nước ngoài còn gửi thư hỏi thăm tung tích liên quan đến bức tranh này. Hàn Thành không ngờ vậy mà nó lại giấu ở nhà mình, cũng thật trùng hợp.
Tô Tiếu Tiếu nhìn mấy quyển trục còn lại được niêm phong cẩn thận, nói với Hàn Thành: “Em thấy cách bảo
quản này của mẹ anh rất tốt, những bức tranh này cũng không có tổn thất gì cả, phần còn lại chúng ta không mở ra được không? Lỡ như bị ẩm hoặc bị mọt cắn thì đáng tiếc lắm.
Anh dùng giấy da trâu trong tay quấn quyển trục bỏ vào trong ống trúc, gật đầu nói: “Thứ này thật sự không dễ bảo quản, bây giờ mùa này không thích hợp lỗi ra, đợi đến khi cuối thu mát mẻ, chúng ta có thể mở ra để phơi nắng xua ẩm một chút, xem có tổn hại gì không, đã mở một cái ra thì cầm về vậy, đến lúc đó lại dùng sáp đèn niêm phong lại hoặc là tìm hồ dán lên khung treo trong nhà mình cũng được.
Chuyện này chạm đến điểm mù kiến thức của Tô Tiếu Tiếu, những cái khác cô đều nghe theo Hàn Thành nhưng tranh cổ quý giá như vậy treo trong nhà như vật trang trí thì cô thật sự không nỡ.
“Kiến nghị của em vẫn lên niêm phong lại trước đi, đợi sau này lại nói sau, lỡ như bị người nhìn thấy sẽ rước tới
phiền phức không đáng có”
Hàn Thành gật đầu, cẩn thận đặt vali xách tay về: “Nghe em hết, trụ cầu đã đục thủng rồi, nhìn thấy một vỏ sắt
đoán chừng là dạng hòm”
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt lại: “Em cũng đã nôn nóng muốn nhìn vàng rồi đó”
Hai vợ chồng xách ba cái vali trống đi ra ngoài. Giang Tuyết về đến nhà họ Giang nhưng Giang Hòe vẫn không cho cô ta sắc mặt tốt mà nghiêm mặt hừ lạnh:
“Còn biết về à, tao còn tưởng mày chết ở ngoài đó rồi.
Giang Tuyết không gào lên với ông ta cũng không tiếp lời ông ta, mà đặt đồ trong tay xuống, nhìn xung quanh
hỏi: “Mẹ con đâu?”
Vừa dứt lời, giọng của Lâm Tố đã truyền ra từ ngoài cửa: “Là Tuyết nhi sao? Có phải Tuyết nhi về không?”
Bà ta dẫn hai đứa cháu trai chạy từ ngoài vào: “Tuyết nhi? Thật sự là con sao? Cuối cùng con cũng chịu về thăm mẹ rồi, hu hu hu.”
1069 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận