Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 390: Núng nính

Đại Bảo và Tiểu Bảo ngạc nhiên: “Chẳng trách lại núng nính thịt như thế”
Bánh Đậu nhỏ cũng sầu não: “Ngày nào em ấy cũng đòi kẹo và bánh với em, mẹ không cho em ấy ăn, lo em ấy bị
sâu răng”
Bốn đứa trẻ một năm chưa gặp luôn có chủ đề nói mãi không hết, thấy mọi người bắt đầu chuyển đồ cũng nhao
nhao chạy vào giúp.
Đồ đạc bỏ xuống chất đầy ở một góc khiến Lý Ngọc Phụng giật mình: “Các con làm gì thế này? Bê hết nhà kho trong nhà tới đây sao? Ôi, đây là thịt cừu mà? Thịt heo cũng mua nhiều như vậy?”
Lý Ngọc Phụng nhìn thấy mà đau lòng da diết, nhấn đầu con gái: “Con chuyển cả xưởng chế biến thịt và hợp tác
xã tiêu thụ về nhà sao? Trong nhà nuôi nhiều trẻ con như vậy cũng không biết tiết kiệm một chút. Tô Tiếu Tiếu lắc đầu đáp: “Mẹ ơi, con và Hàn Thành chỉ mua có ít thịt thôi, còn mấy thứ như gạo, dầu, bột, thịt
heo, đường, bánh này và cả sữa bột, sữa mạch nha đều là khẩu phần ăn của Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ tự mình kiếm được, là tự bọn trẻ muốn mang về cho ông ngoại bà ngoại ăn đó.
Lý Ngọc Phụng hít ngược một ngụm khí lạnh, nhìn Cơm Nắm nhỏ và Bánh Đậu nhỏ với vẻ khó tin: “Tự các cháu
kiếm khẩu phần ăn sao?”
Hai đứa trẻ híp mắt gật đầu, Cơm Nắm đáp: “Bọn cháu còn kiếm được một người mười đồng nữa đó, Trụ Tử nhỏ
cũng có ạ”
,,
Tô Tiếu Tiếu nói lại sự việc đơn giản một chút, khiến cả nhà đều cảm thán.
Tô Chấn Hoa bảo: “Các cháu lợi hại quá, cậu hai ra ruộng một năm cũng không thể kiếm được nhiều khẩu phần
ăn như vậy đâu.
Cơm Nắm đáp: “Nếu Đại Bảo và Tiểu Bảo ở đó cũng có thể kiếm được ạ”
Mọi người cũng không biết nên tiếp lời này của Cơm Nắm thế nào, thời buổi này xuất thân thật sự rất quan trọng, nhà họ Tô bọn họ nhiều thế hệ sinh sống ở thôn Tô Gia, thân phận bần nông và trung nông vừa phải có thế giới quan đúng đắn của giai cấp vô sản, vừa phải giỏi chuyên môn kỹ thuật. Nhưng nói thật, trước đây vẫn có thể ngóng trông vào kỳ thi đại học để có thể nhảy ra khỏi cánh cửa nông thôn, nhưng bây giờ viết chữ vẽ tranh
đẹp thật sự cũng chỉ khi tết đến viết câu đối xuân mới có thể phát huy một chút tác dụng, những thời điểm khác
thật sự không hữu ích bằng có sức lớn ra ruộng kiếm công điểm. Đại Bảo và Tiểu Bảo đều là đứa trẻ thông minh nhưng tạm thời thật sự chỉ có thể như vậy.
Tô Tiếu Tiếu bảo: “Đại Bảo và Tiểu Bảo phải tin cô, chăm chỉ đọc sách tương lai nhất định hữu dụng”
Đại Bảo và Tiểu Bảo gật đầu: “Bọn cháu biết ạ.
Tô Vệ Dân chuyển chủ đề: “Các con đã ăn cơm chưa? Kêu chị hai nấu bát mì cho các con ăn nhé.
Bánh Bao nhỏ vừa nghe có ăn, bàn tay thịt đã xoa cái bụng nhỏ của mình: “Đói, muốn măm…” Trương Xuân Anh nhìn Bánh Bao nhỏ nung núc thịt cũng yêu thích: “Vậy mợ hai đi nấu bát mì cho cháu ăn nha?”
Tô Tiếu Tiếu thật sự không có cách nào với Bánh Bao nhỏ: “Con vừa mới ăn cơm tối còn chưa đến hai tiếng đâu, sao lại đói nữa rồi? Chị hai đừng làm, nấu ít nước sôi cho nó rửa tay rửa chân, uống sữa rồi ngủ thôi” Không lừa được đồ ăn, Bánh Bao nhỏ xoa bụng với vẻ rất tiếc nuối nhưng cậu bé vẫn có thể uống sữa. Đôi long phụng thai thường lên giường ngủ trước chín giờ tối, Trương Xuân Anh đi nấu nước cho bọn trẻ, Lý Ngọc Phụng rửa mặt rửa chân cho Bánh Trôi nhỏ, còn Tô Vệ Dân rửa cho Bánh Bao nhỏ.
Bánh Trôi nhỏ thật sự xinh đẹp, tinh tế giống như búp bê sứ khiến Lý Ngọc Phụng thường nhớ đến lúc con gái
còn nhỏ, ngay khi nhìn thấy vòng bình an trên cổ Bánh Trôi nhỏ, bà ấy cảm thán con gái phúc khí tốt sinh được
cô con gái nhỏ vừa ngoan vừa xinh đẹp, cái vòng bình an này của nhà bọn họ phải truyền thừa qua các thế hệ
mới
được. Bánh Bao nhỏ ú thịt chạm vào rất mềm mại, cảm giác tay thật sự quá tốt, lại thêm đứa trẻ này luôn cười tủm tỉm thân với bất cứ ai, Tô Vệ Dân thật sự thích cháu ngoại trai xinh xắn và đáng yêu này. Tô Tiếu Tiếu không nhắc trước hôm nay về nhà đón tết nhưng Lý Ngọc Phụng vẫn luôn cần mẫn, đồ trong nhà
đều luôn được chuẩn bị, cứ định kỳ là mang chăn ra giặt rồi phơi, phòng của Đại Bảo và Tiểu Bảo kê thêm một
cái giường, cho dù Trụ Tử nhỏ về vẫn có thể ngủ lại.
Buổi tối Bánh Trôi nhỏ ngủ chung với cha mẹ, các anh trai ngủ trong một phòng, Bánh Đậu nhỏ và Bánh Bao
nhỏ ngủ một giường, ba anh lớn ngủ một giường, hai đứa nhỏ đều đã ngủ còn ba anh lớn lại đang nói những chuyện diễn ra trong một năm này của mình, thẳng đến đêm muộn mới ngủ được.
Thôn núi nhỏ chênh lệch nhiệt độ sáng và tối lớn, hôm qua lại ngồi xe cả một ngày nên Tô Tiếu Tiếu lười biếng
không muốn rời giường, Cơm Nắm, Đại Bảo và Tiểu Bảo nói chuyện quá muộn khiến đồng hồ sinh học cũng
không chuẩn giờ cho lắm, hôm nay người dậy sớm nhất ngược lại là hai đứa bé.
997 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận