Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 220: Cố nhân 1

Có đôi khi cô Trần thật sự rất chướng mắt một vài hành động đó của cô Mạc, con người rõ ràng rất tốt nhưng
một khi có thành kiến với người nào đó lại thích xét nét chi li mà chẳng hiểu tại sao.
“Cô cũng đừng ghen tị, hai đứa trẻ nhà cô ấy thi thế nào cũng đều được một trăm điểm, tôi dạy toán cũng cho
kiểm tra ngẫu nhiên, tôi cũng không hề tiết lộ đề, cô có thời gian ở đây ghen tỵ còn không bằng nghĩ các làm
sao đốc thúc con cái nhà cô đi, đừng để đến lúc đó toán không đạt tiêu chuẩn lại nói tôi không dạy tốt. Cô Trần nói xong, cầm giáo án bước ra khỏi văn phòng.
Văn phòng cũng không có giáo viên khác ở, cô ta vốn thấy Tô Tiếu Tiếu không nể mặt cô ta nên cũng chỉ thuận
miệng bảo như thế, bây giờ bị cô Trần nói như vậy cứ như thể toàn bộ người trong văn phòng đều đang chê cười cô ta, khiến mặt mũi lập tức mất sạch.
Tô Tiếu Tiếu cũng không quan tâm chính trị văn phòng với văn hóa văn phòng gì đó, ra khỏi cổng trường cô kêu
đứa trẻ đi chậm, đi một đoạn lại bế một đoạn, khi đến chỗ lão Hồ, thịt ngon đều đã bán gần hết, chỉ còn lại một
ít lòng và đầu heo, móng heo.
“Lão Hồ, móng heo này gói cho tôi nhé. Tô Tiếu Tiếu bảo.
“Cô Tô tan lớp rồi sao?” Thấy xung quanh không có người nào ông ta mới bảo: “Tôi để lại cho cô móng trước rồi,
đây là móng sau, móng sau xương to không có thịt, móng trước sẽ nhiều thịt hơn.
Tô Tiếu Tiếu: “Tốt quá, cảm ơn lão Hồ.
Lão Hồ giúp cô chặt móng thành cỡ viên mạt chược rồi đưa cho cô: “Cảm ơn cái gì chứ, cô cũng nhìn thấy thứ
này rồi, cuối cùng bán còn thừa cũng chỉ có mấy thứ này thôi”
Tô Tiếu Tiếu trả tiền lại bảo: “Ngày mai cũng không cần anh để lại đâu, móng heo này kho đủ ăn thêm một ngày
rồi”
Lão Hồ gật đầu: “Được, cô Tô đi thong thả.
Đi khỏi chỗ lão Hồ, Tô Tiếu Tiếu lại dẫn Bánh Đậu nhỏ đi mua hai bìa đậu phụ, cô không ngờ đậu phụ còn rất
đắt.
Cô nghĩ ngợi, nhớ ra trong nhà còn có một cái cối xay đá nên dứt khoát mua ít đậu nành và vôi về tự mình làm
đậu phụ cho rồi, nếu như không ngủ quá giấc thì còn có thể xay ít sữa đậu nành, bớt cho ngày nào Triệu Tiên
Phong cũng mua sẽ phí tiền, trời lạnh uống bát sữa đậu nành ấm vẫn rất ngon.
Phía
bên Hàn Thành vừa vặn xuống xe lửa.
Thời tiết ở thủ đô lạnh hơn ở phía nam quá nhiều, anh có mang theo áo khoác quân đội nhưng bị gió bắc thổi và
vù vào mặt vẫn thấy hơi khó chịu.
Anh đang định tìm xe đến nhà khách thì giọng nói của Trần Băng Dương vang lên phía sau: “Đồng chí Hàn, cậu đi
đâu vậy? Tôi có xe tới đón, thuận tiện đưa cậu một đoạn đường luôn, cậu không cần khách sáo với tôi, khi tôi ăn
cá kho của cậu cũng không khách sáo với cậu”
Lời đều đã nói đến mức này rồi, Hàn Thành cũng không tiện từ chối: “Nhà khách XX, nếu như không thuận
đường thì bỏ đi, bên này có xe buýt đến thẳng”
“Trùng hợp quá” Trần Băng Dương bảo: “Tôi cũng tới nhà khách XX này, không phải cậu cũng tới tham gia đại
hội giao lưu chữa bệnh quốc tế đấy chứ?”
Vốn dĩ giao tình của người quân tử nhạt như nước, Trần Băng Dương lớn hơn Hàn Thành đến vài tuổi nhưng
hai người vừa gặp như đã quen thân từ lâu, trên tàu cũng nói chuyện rất nhiều nhưng đều không có ý hỏi thăm
chuyện riêng tư của đối phương, cũng không đề cập đến nghề nghiệp hay đi thủ đô làm gì đó, đến bây giờ mới
biết lại tham gia cùng một buổi họp học thuật.
Hàn Thành nhớ anh ta lên xe lửa ở nhà ga thành phố nhưng không ngờ anh ta cũng tới tham gia buổi hội nghị
này, vốn dĩ cũng không có gì để phải giấu diếm nên anh gật đầu: “Đúng, tôi đại diện cho bệnh viện quân đội của
chúng tôi qua đây.
Trần Băng Dương quan sát Hàn Thành một cách nghiêm túc, chợt nhớ ra gì đó: “Bệnh viện quân đội? Cậu họ Hàn, là chủ nhiệm Hàn, Hàn Thành sao?” Hàn Thành cũng sững sờ, anh chưa nói qua tên của mình sao?
Trần Băng Dương đã bắt tay Hàn Thành: “Lần này thật đúng là lũ lớn tràn vào miếu long vương rồi, thật sự đã
nghe danh của đồng chí Hàn Thành từ lâu, cũng may mắn đọc qua rất nhiều bài luận văn của cậu trên tạp chí y
học, tôi còn cho rằng Hàn Thành là một chủ nhiệm già lớn tuổi cơ, không ngờ cậu lại trẻ tuổi như vậy, tôi thật đúng là mắt vụng
Trần Băng Dương biết tên của Hàn Thành nhưng hoàn toàn không liên tưởng đến “chủ nhiệm Hàn” của bệnh
viện quân đội.
Hàn Thành bắt lại bằng hai tay: “Không dám không dám” Có thể được phái xe chuyên dụng tới đón nhất định chính là ngôi sao sáng của giới y học, hiển nhiên Hàn Thành không dám tự đắc. Trần Băng Dương quá thích người trẻ tuổi này, vỗ nhẹ lên vai anh: “Được rồi, xe của tôi tới rồi, chúng ta lên xe
rồi nói sau, về ca phẫu thuật tim lần trước đó, tôi còn có rất nhiều chi tiết muốn xin cậu chỉ dạy đây.
1018 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận