Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 419: Giúp mẹ

Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Thật đó mẹ ơi, mẹ cũng đã ở bộ đội một khoảng thời gian dài rồi, cả nhà bọn họ là người
thế nào mẹ còn không rõ sao?”
Lý Ngọc Phụng nghĩ ngợi thấy cũng đúng: “Vậy mẹ lại đào thêm một gánh khoai lang về nữa, đến lúc đó con
cũng phải giúp mẹ lấy cho Cá Nhỏ ăn, cứ nói là bà ngoại mới đào, rất dẻo mịn, Cơm Nắm nhỏ vô cùng thích ăn. Tô Tiếu Tiếu đỡ trán bất lực: “Mẹ ơi… từng đây đủ rồi mà, đến khi đó con chia một phần qua là được. Lý Ngọc Phụng phất tay: “Không đủ không đủ, chút này còn không đủ cho Cơm Nắm nhà chúng ta ăn, còn cả
Bánh Bao nhỏ nữa, thật sự cho nó ăn mỗi ngày vẫn có thể ăn được hai củ Tô Tiếu Tiếu chỉ đành trơ mắt nhìn mẹ cô lại gánh sọt đi đào khoai lang.
Sau khi khoai lang chất đầy phần lớn cốp sau, người vui vẻ nhất là Cơm Nắm nhỏ: “Cháu thích ăn khoai lang mà
bà ngoại trồng nhất!”
Cơm Nắm nhỏ chọc cho Lý Ngọc Phụng cười híp cả mắt, nếu không phải Tô Tiếu Tiếu giữ bà ấy lại, Hàn Thành
nói đựng nữa sẽ quá nặng thì bà ấy còn muốn đi đào thêm gánh nữa về đựng đầy toàn bộ cốp sau. Sáng hôm sau, cả nhà Tô Tiếu Tiếu mang theo một xe đầy vật tư lên đường về bộ đội. Chia ly luôn buồn bã, Đại Bảo và Tiểu Bảo khóc lên khóc xuống, ngay cả hai người già cũng đỏ hoe mắt.
Bánh Trôi nhỏ nắm tay bà ngoại kéo bà ấy lên xe: “Bà ngoại… đi…”
Nước mắt của Lý Ngọc Phụng lập tức chảy xuống, ngồi xổm xuống ôm Bánh Trôi nhỏ, bảo: “Cháu gái ngoan
theo cha mẹ về nhà trước đi, đợi bà ngoại rảnh sẽ tới thăm các cháu.
Bánh Trôi nhỏ lắc bím tóc nhỏ trên đầu mà bà ngoại mới tự tay thắt cho cô bé: “Không… đi cùng… đi mà…”
Tô Tiếu Tiếu bế con gái lên: “Được rồi Bánh Trôi nhỏ, nói tạm biệt với mọi người đi, đợi có thời gian rảnh chúng
ta lại
tới sau”
Bánh Trôi nhỏ trề môi, nói lời tạm biệt với mọi người với vẻ tủi thân. Bộ dáng nhỏ đáng thương đó khiến Lương Hồng Mai cũng đỏ hoe mắt, cô ta cũng quá thích cô bé nhỏ này.
Đám trẻ lớn đã hiểu chuyện lại càng luyến tiếc hơn, bọn trẻ thật sự rất thích cuộc sống ở thôn Tô Gia nhưng đều
biết không có cách nào khác, cha và mẹ phải đi làm, bọn trẻ cũng phải đi học, không sống cùng một nơi chỉ có
thể chịu đựng sự chia ly và mong chờ được đoàn tụ.
Chiếc xe khởi động, Tiểu Bảo đuổi theo vài bước: “Các em nhớ viết thư cho bọn anh đó!”
Đại Bảo cũng đuổi theo: “Bảo trọng”
Cơm Nắm và Trụ Tử thò đầu ra khỏi xe: “Bọn em sẽ gửi cũng sẽ nhớ các anh, các anh cũng phải giữ gìn sức khỏe
đó…”
Cùng ngày về đến thành phố, Hàn Thành lại thuận tiện tặng một phần thổ sản vùng núi cho nhà Trần Băng Dương, cả gia đình đi tới tiệm cơm quốc doanh ăn xong cơm tối mới chạy về thị trấn Thanh Phong. Khi về đến
nhà đôi long phụng thai đã ngủ, Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu mỗi người bế một đứa ôm bọn trẻ vào nhà ngủ
trước.
Bánh Đậu nhỏ cũng buồn ngủ, Tô Tiếu Tiếu dặn Cơm Nắm và Trụ Tử: “Các con đi vào nhà bếp đun ít nước sôi cho Bánh Đậu nhỏ rửa mặt rửa tay, sau đó cho em ngủ trước.
Hai đứa lớn nhận nhiệm vụ đi làm, Tô Tiếu Tiếu nhìn đồ đạc chất đầy cốp xe mà phát sầu: “Đống khoai lang này không biết phải chuyển đến khi nào nữa, cũng may năm nay khoai lang cũng được mùa, mẹ cũng thiệt tình. Hàn Thành nhìn gương mặt mệt mỏi của vợ: “Em vào nhà nghỉ một chút đi, để anh chuyển, chỉ chuyển một nửa
là được, một phần tư để lại cho Triệu Tiên Phong chuyển, một phần tư còn lại đợi đám người Trương Hồng Đồ
về chuyển sau.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Em xách cả đồ khô ra nữa, anh đi lấy cái sọt nhặt khoang lang dưới gầm, muộn lắm rồi,
chúng ta làm nhanh một chút, ngày mai anh còn phải đi làm nữa.
Hàn Thành lắc đầu: “Em đi nghỉ đi, để anh làm là được.
Tô Tiếu Tiếu đã bắt tay vào nhặt rau khô: “Mấy thứ này không nặng, em cầm được”
Bánh Đậu nhỏ thật ra đã rất buồn ngủ rồi nhưng nhìn thấy mẹ xách đồ vẫn đi qua giúp: “Mẹ, con giúp mẹ”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu bảo: “Không cần đâu, mẹ tự chuyển được mà, con trai ngoan, con đi tìm các anh đi, nước
nóng rồi thì rửa mặt rửa tay đi ngủ”
Bánh Đậu nhỏ mím môi lắc đầu không đồng ý, hai bàn tay giúp xách rau khô trong tay mẹ.
Rau khô đã phơi rất khô nên thật sự không nặng chút nào, Tô Tiếu Tiếu chỉ đành buông lỏng tay cho cậu bé ôm,
xoa đầu đứa trẻ: “Vậy mẹ cảm ơn bé cưng đã giúp đỡ, cầm vào kho lúa tìm một chỗ để là được.
Từ sau khi nhà kho bị đám trẻ dám câu đối xuân ngũ cốc sung túc lên đã chính thức bị bọn trẻ đổi tên thành kho
lúa.
Lúc này Bánh Đậu nhỏ mới híp mắt ôm đồ bê vào kho lúa.
Hai anh lớn nhóm lửa xong cũng ra ngoài giúp, người đông sức lớn, đồ đạc trông thì nhiều nhưng chuyển cũng
nhanh, mỗi người đi hai ba chuyến cũng chuyển xong.996 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận