Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 86. Cùng ăn ốc

Chương 86: Cùng ăn ốc
Chuyện hôm nay Cơm Nắm tới bệnh viện tìm viện binh, bác sĩ Trần ra ngoài cứu người rồi được Tô Tiếu Tiếu nhiệt tình mời tới nhà làm khách, Hàn Thành đã được nghe anh ta nói một trăm tám mươi lần rồi, lỗ tai cũng sắp đóng kén luôn rồi, nhưng anh lại không muốn cho người này vào nhà.
Tô Tiếu Tiếu nghe thấy tiếng cũng đi tới, nhìn thấy bọn họ giằng co ở cửa mới cong đôi mắt lại, dịu dàng bảo: “Hàn Thành, cho bác sĩ Trần vào đi, sắp phải dọn cơm rồi.”
Hàn Thành quay người, gương mặt của Tô Tiếu Tiếu dưới ánh chiều nhuộm thêm một màu ửng hồng nhẹ nhàng, hai cái lúm đồng tiền nhạt chợt hiện ra, phía sau còn có gương mặt tươi cười của ba đứa trẻ, trong sân tràn ngập mùi hương của thức ăn, anh đã viên mãn như vậy rồi thôi thì rủ lòng từ bi thưởng cho bác sĩ Trần cô đơn vào cửa ăn cơm trực đi.

Chủ nhiệm Hàn rộng lòng từ bi, cuối cùng bác sĩ Trần cũng ăn được một bữa cơm mà anh ta tha thiết mơ ước đến nằm mơ cũng thèm phát khóc đó!
Tô Tiếu Tiếu kêu mọi người ăn cơm uống canh trước, ốc xào phải dùng tay cầm lên khều mới có phong vị cho nên để lại đến cuối cùng mới lên bàn cơm.
Bác sĩ Trần đã từng ăn qua canh ngó sen hầm xương nhưng sao bỏ thêm lạc vào lại có uy lực lớn như vậy? Cảm giác hương vị hoàn toàn khác hẳn, canh cũng thơm hơn và đậm vị hơn, nếu như còn đủ anh ta còn muốn uống thêm ba bát ô tô nữa!
Nhưng nghĩ lại thấy nên bỏ đi, nếu ăn quá nhiều có khả năng sau này chủ nhiệm Hàn thậm chí còn không cho anh ta đi ngang qua cửa nhà mình nữa.
Tô Tiếu Tiếu vẫn là câu nói đó, nguyên liệu tốt, hầm trước rồi đun nhỏ lửa, vẫn là dùng bếp to và than lửa, chỉ cần nguyên liệu phối hợp hợp lý thì không có gì là không ngon cả.
Hàn Thành và đám trẻ đều rất thích tủy xương trong xương lớn, xương lớn không có thịt nhưng tủy xương bên trong vừa mềm vừa trơn vừa mỡ, cạo một thìa trơn tuột chui vào bụng, quả thực là mỹ vị nhân gian.
Nhưng Tô Tiếu Tiếu ngại quá nhiều mỡ nên không thích ăn cho lắm, bác sĩ Trần cũng rất thích ăn món này.
Trụ Tử nhỏ cảm thấy mình chỉ mang mấy bó rau xanh tới đã đổi được thứ ngon như vậy ở nhà Cơm Nắm nên có hơi ngại động đũa, nhưng bản thân Cơm Nắm ăn một miếng cũng sẽ gắp cho cậu bé một miếng, cậu bé liên tục nói đủ rồi đủ rồi không cần nữa đâu, nhưng Cơm Nắm nhỏ lại lôi lý do đó của Tô Tiếu Tiếu ra: “Mẹ nói chúng ta vẫn còn đang phát triển cơ thể, phải ăn cơm nhiều thì đầu óc mới phát triển tốt, mới thông minh được, anh không phát hiện ra em thông minh hơn các bạn nhỏ khác sao?”
Tô Tiếu Tiếu: “Câu sau không phải mẹ nói nhé.” Khiêm tốn một chút đi được không, bạn nhỏ thông minh.
Cơm Nắm ngẩng đầu từ trong bát cơm còn to hơn cả mặt của cậu bé lên, không đồng ý: “Mẹ, rõ ràng sáng nay mẹ khen con thông minh mà, còn khen con giỏi nữa!”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Được rồi, sau này phải chú ý mới được, nếu còn khen bạn nhỏ thông minh này nữa đuôi sẽ vểnh ngược lên trời mất.
Hàn Thành liếc mắt nhìn đứa con trai có bệnh một cái: “Mẹ con còn nói ăn không nói chuyện, ngủ không lên tiếng.”
Người ta nói rồng sinh chín con đều không giống nhau, hai đứa con trai của anh, một đứa cả ngày nói xoen xoét không ngừng, một đứa sắp hai tuổi mà vẫn chưa chịu mở miệng nói chuyện.
Cơm Nắm bĩu môi, cậu bé nhỏ người nhưng rộng lượng, cũng không so đo với cha mà tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Lượng thức ăn nhìn không ít nhưng thật ra mỗi người chia nhau cũng chỉ ăn no được bảy, tám phần, Tô Tiếu Tiếu dọn sạch rác trên bàn rồi kêu Hàn Thành vào lấy ốc xào ra ngoài.
Mấy cân ốc xào phối với nước sốt đựng đầy một cái chậu tráng men to.
Thứ này vừa lên bàn đã khiến bác sĩ Trần không nhịn được, chính là mùi hương này, vừa rồi anh ta vào nhà đã ngửi thấy mùi hương này, cũng quá lợi hại rồi!
Bác sĩ Trần chà sát tay, anh ta sắp không kiềm chế nổi bản thân nữa: “Chị dâu, đây thật sự là ốc đá sao? Sao lại thơm như vậy chứ?’
“Bởi vì tôi bỏ rất nhiều lá tía tô vào, ốc đá và lá tía tô chính là sự phối hợp hoàn hảo.” Nếu có thêm măng chua thì sẽ có thêm một phong vị khác, nhưng bây giờ như vậy cũng đã rất ngon rồi.
Bác sĩ Trần lĩnh giáo: “Hóa ra là tía tô, là cách làm ở quê các cô sao? Lá tía tô của chúng tôi đều mang đi muối dưa hết.”
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Khác biệt mùi vị trong món ăn đều nằm ở sự phối hợp hợp lý giữa các nguyên liệu chứ nguyên liệu vốn đều giống nhau, được rồi, mọi người ăn đi.”
Tô Tiếu Tiếu ra lệnh một tiếng, các bạn nhỏ cũng không khách sáo nữa mà duỗi tay lấy ốc đá.
Trụ Tử nhỏ thường tìm thứ này để ăn nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu bé biết hóa ra thứ này lại có thể ăn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận