Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 675: Không có lời nào ứng đối

Gần đây Bánh Bao nhỏ đi đường mang theo gió, vì cho dù đi đến đâu cũng có người nhận ra cậu bé và chào hỏi cậu bé, nói vô cùng thích cậu bé. Hai năm này Bánh Trôi nhỏ đã cao hơn không ít, cái cằm nhỏ cũng nhọn ra một chút, trổ mã thành càng ngày càng xinh xắn hơn, thay quần áo và đổi kiểu tóc xong cũng không còn dễ nhận như vậy nữa, nhưng Bánh Bao nhỏ vẫn là khúc thịt nhỏ nần nẫn thịt thích mỉm cười, vô cùng dễ nhận diện. Một ngày này Bánh Bao nhỏ quấn lấy chú Cố của cậu bé đòi mua kính râm cho cậu bé. “Người ta đều nói đại minh tinh phải đeo kính râm, vậy mà trung tâm thương mại của chú không bán kính râm sao ạ? Ngay cả kính râm chú cũng không có vậy mở trung tâm thương mại lớn như vậy làm gì?”
Cố Triển Vọng lại không có lời nào ứng đối.
“Bánh Bao nhỏ, chỉ cần cháu chịu làm người đại diện cho trung tâm thương mại của chú, chú Cố đảm bảo với cháu không chỉ có kính râm mà còn có áo hoodie, giày thể thao, quần ống loe nữa, cháu có đồng ý không?”
Bánh Bao nhỏ cũng không ngốc, nhìn chú Cố của cậu bé với vẻ cảnh giác: “Người đại diện là thứ gì ạ? Có thể ăn được không?” Gần đây Bánh Bao nhỏ thay răng, nói chuyện có hơi lọt gió.
Cố Triển Vọng: “Người đại diện không phải đồ vật cũng không thể ăn. Ồ, không đúng! Chú Cố không có ý đó, tóm lại chính là chụp cho cháu mấy bức hình treo ở cửa trung tâm thương mại của chúng ta, còn cả những nơi bán quần áo trẻ em nữa, sau này không chỉ cháu mà quần áo giày dép của toàn bộ anh chị em trong nhà cháu, chú Cố đều bao tất, còn cho cháu một khoản tiền tiêu vặt nữa, thế nào hả?”
Bánh Bao nhỏ sáu tuổi nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ: “Chú Cố, cháu đã không phải là đứa trẻ ba tuổi nữa rồi, chú đừng hòng lừa cháu nữa, mẹ cháu đã nói trên đời này không có bữa cơm trưa nào miễn phí, chụp vài bức ảnh
có thể cho cháu nhiều lợi ích như vậy sao? Cháu không tin! Cháu còn đang thiếu răng đây này, chụp ảnh không
đẹp!”
Cố Triển Vọng: “.” Anh ta kéo Bánh Bao nhỏ vào ôm trong lòng cù cậu bé, chọc cho cậu bé cười hí hí hí: “Chú không ghét cháu thiếu răng, cháu còn ghét chú sao, sau này không mang đồ ăn ngon cho cháu ăn nữa. Mỗi lần giao tiếp với trẻ con nhà họ Hàn là huyết áp lại tăng vọt lên mấy chục, ai lừa được bọn trẻ chứ! Bánh Bao nhỏ nói chuyện lọt gió cũng không ảnh hưởng đến tính thối của cậu bé, một phen cười này nước miếng đều nhiễu cả ra: “Đồ ăn ngon vẫn phải mang tới chứ ạ, bằng không cháu không quen chú!”
Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành đều không ở Tam Xan Tứ Lý nên bây giờ đều là bà nội Điềm Điềm đúng giờ thuận tiện đi đón ba bạn nhỏ ở trường mẫu giáo về nhà, ba đứa lớn đã lên cấp hai tan học có đối khi sẽ bị giáo viên dạy quá giờ, có đôi khi lại ở trường học đánh bóng rổ, sẽ không về nhà sớm như vậy, trong tiệm chỉ có Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ, anh ta cũng không có cách nào tìm người nói chuyện.
Cuối năm ngoái Bạch Lan và chú lão Dương đã gom gạo thổi cơm chung, chính thức đăng ký kết hôn trở thành vợ chồng hợp pháp, ngược lại không tổ chức tiệc lớn mà chỉ bày vài bàn trong tiệm, mời vài bạn bè thân thích qua tập trung ăn cơm coi như là công khai.
Cô ta thấy Cố Triển Vọng chọc Bánh Bao nhỏ cũng không khỏi bật cười, người sáng suốt đều nhìn ra được anh ta vô cùng thích Bánh Bao nhỏ, không nhịn được mà nói thêm một câu: “Tiểu Cố, cậu cũng lớn rồi không còn nhỏ nữa, thích trẻ con như vậy thì tự mình tìm một đối tượng sinh một đứa đi”
Cố Triển Vọng đẩy gọng kính viền vàng, cười với vẻ mặt ngoài nhã nhặn nhưng trong xấu xa: “Chị Lan, đàn ông ba mươi mới là thời hoàng kim, bây giờ tôi lấy sự nghiệp làm trọng không có thời gian kinh doanh gia đình, nhưng nếu chị biết cô gái nào tốt ngược lại có thể làm mối cho tôi, tôi đảm bảo sẽ đi gặp.
Bạch Lan nhìn anh ta mà thở dài: “Mắt cậu cao như thế, điều kiện lại tốt như vậy, cô gái tôi quen biết làm sao
xứng với cậu chứ”
Lời này của Bạch Lan không giả, đặt đến thế kỷ hai mươi mốt Cố Triển Vọng vẫn là Vương Lão Ngũ cấp bậc kim cương, từ nước ngoài về, có tiền có nhan sắc, năng lực và thực lực càng không cần nói, chỉ riêng phần cứng mà nói cô gái bình thường thật sự không xứng với anh ta.
Cố Triển Vọng nở nụ cười: “Chị Lan, tôi không kén chọn, hợp mắt mới quan trọng nhất, nhưng bây giờ thật sự không có thời gian nghĩ chuyện này.
Bạch Lan biết con người anh ta thật sự không tồi lại càng không ra vẻ gì cả, vừa lau bàn lại lẩm bẩm: “Cũng không biết cô gái nào mới có thể lọt vào mắt xanh của cậu nữa”
Cố Triển Vọng coi như không nghe thấy mà tiếp tục cù Bánh Bao nhỏ.
997 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận