Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 55. Bênh vực

Chương 55: Bênh vực
Trình Lệ Phương liếc nhìn cô: “Vậy ý của cô là con trai cô sẽ không xin lỗi con trai tôi?”
Tô Tiếu Tiếu vẫn mang vẻ mặt ôn hòa như cũ, nụ cười trong trẻo: “Con trai tôi dùng đá ném người là không đúng nhưng mọi việc đều có nguyên nhân, đến đồn cảnh sát tôi cũng sẽ nói như vậy, con trai cô phải xin lỗi con trai tôi trước, thừa nhận mình đã trộm đồ là không đúng, rồi con trai tôi sẽ xin lỗi con trai cô sau, thừa nhận mình đã ném đá là không đúng, sau đó hai đứa trẻ bắt tay giảng hòa, cô cảm thấy thế nào?”
Trình Lệ Phương cũng tức đến bật cười, nhân khẩu ở thị trấn không ít nhưng những năm này hủy bỏ kỳ thi đại học khiến phần lớn phần tử trí thức đều phải về quê hết, mà đại đa số người có bối cảnh trong sạch đều là nông dân, người có học lực cấp hai cũng ít, còn người tốt nghiệp cấp hai giống như Trình Lệ Phương có tài ăn nói có thể dạy người lại càng không nhiều, đây cũng là lần đầu tiên cô ta gặp cái đinh mềm giống như Tô Tiếu Tiếu.
“Con trai cô đánh người còn có lý?”
“Ai đánh người?” Hàn Thành tan làm trở về vừa vặn nghe được câu này của Trình Lệ Phương.
Cơm Nắm trốn trong lòng Tô Tiếu Tiếu, đột nhiên Cơm Nắm lớn năm tuổi nhớ đến khi còn là Cơm Nắm nhỏ ba tuổi, có một lần đập lủng đầu một học sinh tiểu học bắt nạt em gái, về nhà bị cha nhốt trong nhà vệ sinh hết nửa ngày, không cho ăn cơm.
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Cơm Nắm trấn an cậu bé, cô còn chưa lên tiếng thì Trình Lệ Phương đã nôn nóng bảo: “Chủ nhiệm Hàn, anh về cũng vừa lúc đấy, con trai anh cầm đá ném vào đầu con trai tôi, anh nhìn đây này, sưng u một cục rồi đây, anh tìm mẹ kế cho con trai anh cũng phìm tìm người đáng tin một chút, cũng không biết cô ta bị làm sao nữa, chỉ biết bao che cho con trai anh mà không chịu xin lỗi, vốn dĩ chuyện rất nhỏ thôi, nói xin lỗi một câu tử tế là thôi nhưng cô ta cứ cố tình quấn riết không buông. Tuy rằng là mẹ kế cũng không thể dạy con trai anh như vậy được đúng không? Dung túng cho trẻ con đương nhiên dễ nhưng có thể sau này sẽ thành họa lớn đấy.”
Trình Lệ Phương nói xong còn nhìn Tô Tiếu Tiếu với vẻ mặt “cô cứ chờ xem.”
Cái gì gọi là người xấu cáo trạng trước, Tô Tiếu Tiếu xem như cũng đã được chứng kiến rồi.
Cô không nói gì mà muốn nghe Hàn Thành nói thế nào trước.
Hàn Thành liếc mắt nhìn con trai rúc trong lòng Tô Tiếu Tiếu thậm chí còn không dám nhìn anh lấy một cái này, dù sao con trai cũng là tên tội phạm nhỏ nhiều lần dùng đá ném người, một câu “nó lại dùng đá ném người nữa” suýt chút nữa buột khỏi miệng, nhưng đối diện với tầm nhìn của Tô Tiếu Tiếu lời đến bên miệng lại cưỡng ép vòng về: “Tuy tôi không biết tiền căn hậu quả nhưng vợ tôi là người hiểu lý lẽ, cô ấy xử thế nào cũng có lý của cô ấy, một người mẹ kế như cô ấy dạy dỗ Cơm Nắm còn tốt hơn một người cha ruột như tôi nên không phiền cô phải quan tâm, vấn đề này có khả năng có hiểu lầm gì đó, cô nghe cô ấy nói thế nào trước đi.”
Trình Lệ Tú quả thật đã được mở mang tầm mắt rồi, quả nhiên không phải người một nhà thì không vào cửa nhà, nếu như đổi lại là chồng cô ta đã sớm vả cho con trai mình một cái rõ đau rồi, trước đây cũng chưa từng nghe nói chủ nhiệm Hàn dung túng cho vợ con như vậy thì phải?
Nếu như cô ta nhớ không lầm thì hai năm trước khi Cơm Nắm ném đá vào người ta, anh đền cho người ta mấy chục đồng tiền viện phí còn đánh Cơm Nắm một trận cơ mà? Sao bây giờ lại biến thành thế này?
Tô Tiếu Tiếu rất hài lòng về biểu hiện của đồng chí Hàn Thành, mắt của cô thật tốt, người đàn ông nhìn trúng vẫn rất không tồi: “Con trai cô ta lén trộm hồng nhà mình, Cơm Nắm đang đào giun nhìn thấy thuận tay nhặt một viên đá ném trúng con trai cô ta, em nói mọi người đều phải xin lỗi, đánh người phải xin lỗi mà trộm đồ cũng phải xin lỗi, cái này có gì không đúng sao?”
Hàn Thành gật đầu, nhìn về phía Trình Lệ Phương rồi lại nhìn Tô Tiếu Tiếu, bảo: “Cái này có gì không đúng?”
Trình Lệ Phương đã bức bối đến không lời gì có thể diễn tả được nhưng lại dám làm gì Hàn Thành, vài năm trước chồng cô ta suýt mất mạng ở trên chiến trường cũng là Hàn Thành liều mạng tự tay cướp về từ chỗ Diêm La, chồng mình vô cùng tôn sùng Hàn Thành, chẳng ai biết lần sau lên chiến trường là khi nào, có phải trông cậy vào người ta cứu mạng hay không, cô ta cũng chỉ đành giả câm điếc ngậm bồ hòn làm ngọt kéo con trai mình đi với vẻ giận dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận