Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 63. Cha con thương lượng

Chương 63: Cha con thương lượng
Cậu bé quay đầu chạy tới bàn bạc với Hàn Thành: “Cha ơi, có thể thương lượng một chút được không, hôm nay mua món mà con thích trước rồi ngày mai lại mua món mà cha thích sau nhé? Con muốn ăn sườn xào chua ngọt lắm cha ơi!”
Hàn Thành: “… Không thể.” Một tháng có ít phiếu thịt như vậy, hôm qua mới ăn sườn xong hôm nay còn ăn nữa bị người chú ý cũng không tốt, thường mua cá và thịt không cần phiếu sẽ không thu hút sự chú ý như vậy.
Không đồng ý chính là không đồng ý, Cơm Nắm cũng không buồn dù sao có thịt ăn cũng rất vui vẻ rồi.
Hàn Thành bế Bánh Đậu còn Tô Tiếu Tiếu dắt Cơm Nắm, một nhà bốn người chậm rãi đi tới chợ.
Hôm nay vẫn là một người lượng người đông đúc như thế.
Hai vợ chồng tách ra đi mua đồ.
Tô Tiếu Tiếu dẫn Cơm Nắm đi tới hợp tác xã tiêu thụ mua đồ dùng học tập mà cậu bé cần dùng đến, kêu Cơm Nắm tự mình chọn.
Đứa trẻ vui muốn xỉu, bút chì cục tẩy vở và hộp bút… đều muốn hết.
Nhân viên nhận ra Tô Tiếu Tiếu, hỏi cô: “Con nhà các cô vẫn chưa đến tuổi đi học thì phải? Nhanh như vậy đã mua những thứ này rồi sao?”
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Cơm Nắm: “Trông nhỏ người nhưng qua năm cũng sáu tuổi rồi.”
Cơm Nắm gật đầu: “Tuổi mụ của con đã sáu tuổi rồi!”
Nhân viên: “Thật sự không nhìn ra.”
Lúc này một giọng nói trong trẻo như chim sơn ca vang lên từ bên cạnh: “Cháu là Cơm Nắm?”
Tô Tiếu Tiếu và Cơm Nắm đồng thời quay người qua, chỉ nhìn thấy một đồng chí nữ xinh đẹp có dáng người cao gầy, ăn mặc rất thời thượng còn tô son đỏ.
Đôi mắt của Cơm Nắm “ting” một cái sáng ngời: “Dì Tuyết?”
Giang Tuyết không ngờ lại là Cơm Nắm thật, nếu không phải nghe thấy giọng nói của cậu bé hơi giống thì bộ dạng gầy đến mức này khiến cô ta cũng suýt thì không nhận ra.
Cô ta kéo cậu bé tới nhìn: “Sao một mình cháu lại ở đây? Cha cháu đâu?”
“Cha cháu đi mua thịt rồi ạ, cháu không đi một mình, cháu và mẹ đi chung.” Cơm Nắm đáp lại một cách dứt khoát.
Vẻ mặt của Giang Tuyết hơi thay đổi: “Mẹ?”
Trình Lệ Phương không biết từ đâu nhảy ra, trong tay còn dắt đứa con trai tối qua bị Cơm Nắm ném đá trúng đầu chen miệng vào: “Cô vừa ra ngoài biểu diễn về nên chưa biết, tôi còn đang định nói với cô đây, Hàn Thành người ta tái hôn rồi lại còn lấy gái quê đấy nhé.”
Giọng nói của cô ta vừa dứt, sắc mặt của Giang Tuyết đã nhanh chóng trở nên trắng bệch như tên của cô ta với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, sao ở đâu cũng có Trình Lệ Phương hết vậy, xem ra đồng chí Triệu Tiên Phong không lừa cô, đồng chí Hàn Thành quả thật là cái bánh thơm, có điều đồng chí nữ thích anh ở quân khu này cũng quá nhiều rồi thì phải.

Sau đó Tô Tiếu Tiếu nhìn thấy cô ta điều chỉnh lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.
Không hổ là diễn viên, tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn quốc túy.
Tô Tiếu Tiếu đoán ra cô ta là diễn viên của đoàn văn công từ câu nói “cô vừa ra ngoài biểu diễn về” vừa rồi đó và cách ăn mặc, diện mạo, khí chất của cô ta.
“Chúc mừng, tôi là Giang Tuyết là bạn học cấp ba của Hàn Thành, tôi nên xưng hô với cô thế nào?” Giang Tuyết vừa cười vừa duỗi tay ra.
Tô Tiếu Tiếu lễ phép bắt tay lại với cô ta, đôi mắt cong lại hiện ra cái lúm đồng tiền nhạt, đáp lời: “Tôi tên là Tô Tiếu Tiếu.”
“Người giống như tên, tôi có thể gọi cô là Tiếu Tiếu không? Cô lớn lên rất ưa nhìn.” Giang Tuyết nói từ tận đáy lòng.
Tô Tiếu Tiếu cảm thấy đồng chí Giang Tuyết “thâm tàng bất khả lộ,” tiến thối có chừng mực, EQ rất cao, lòng dạ cũng rất sâu.
Những từ này đặt lên người một cô gái đều không phải từ nghĩa xấu, nếu không để tâm vào chuyện vụn vặt thì có thể nói là một cô gái rất ưu tú, nhưng lỡ như loại người này thích xét nét từng li vậy đó chính là bạch liên hoa đẳng cấp cao, là loại còn khó đối phó hơn cả Dương Đào và Trình Lệ Phương.
Thật ra cũng không thể trách Tô Tiếu Tiếu liếc mắt cái đã nhìn ra suy nghĩ của phần lớn người ở thời đại này, một là người của thời đại này vẫn rất đơn giản, hai là kiếp trước có sống uổng phí cũng là sống gần ba mươi năm, hơn nữa cô cũng từng xem không ít văn cận đại và kịch cận đại, cái này cũng tương đương với một vương giả mãn cấp xông nhầm vào thôn tân thủ vậy, bị hiểu lầm thành tay mơ, nhưng thật ra những tay mơ chân chính này như bọn họ vừa mới xuất hiện, một vương giả giống như Tô Tiếu Tiếu không cần nhìn cũng biết các cô là NPC loại hình gì, nên sử dụng kỹ năng gì để tấn công.
Cũng không có cách nào khác, chính là xuất sắc như vậy đấy.
Hai mắt của Tô Tiếu Tiếu cong lại, cái lúm đồng tiền nhạt hiện ra: “Cảm ơn, tôi cũng cảm thấy mình rất ưa nhìn, chị cũng rất xinh đẹp.”
Giang Tuyết sững sờ, sau đó lại nở nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận