Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 134. Vợ chồng tranh cãi

Chương 134: Vợ chồng tranh cãi
Trình Lệ Phương nhìn anh với vẻ hoảng sợ: “Đi, đi đến nhà chủ nhiệm Hàn làm gì?"
Lý Mộc là người chiến đấu hăng hái trên chiến trường đẫm máu, đã từng nhìn thấy máu cũng đã từng nhuốm máu, lại được Hàn Thành kéo về từ quỷ môn quan, trên người anh ta có vẻ hung dữ của không giận tự uy, nói thật, Trình Lệ Phương có hơi sợ anh ta.
Nghe thấy anh ta nói như vậy thật sự đã đoán ra được nguyên nhân là gì.
Lý Mộc: “Đi xin lỗi, còn có thể làm gì được nữa? Cô làm chuyện gì trong lòng không tự biết sao?”
Con ngươi của Trình Lệ Phương co rút lại, cứng rắn đáp: “Em không đi, cô ta muốn tới đây giành bát cơm của em, mọi người đều đang đợi xem trò cười của em, tại sao em còn phải đi xin lỗi cô ta? Cùng lắm thì em không làm cái chức giáo viên này nữa!”
Trình Lệ Phương nghĩ đến chồng mình lại không đứng về phía mình, nói chuyện một tí nước mắt đã lập tức chảy ra.
Nơi này là cửa trường học lại đang là giờ ra chơi nên người xem náo nhiệt còn rất nhiều, Lý Mộc cũng không muốn mất mặt nên kéo cô ta đi qua một bên, kiên nhẫn khuyên nhủ: “Lệ Phương, cô nói cho tôi biết con trai đã làm những chuyện gì hả? Con không thể dạy như vậy được, nếu như cô thật sự không biết dạy con vậy tôi sẽ nhờ mẹ tôi tới dạy, cô về nhà ở yên đó cho tôi, tiền trợ cấp của tôi nuôi nhà vẫn đủ sống qua ngày.
Bình thường cô mắt cao hơn đỉnh đầu một chút, ở bên ngoài lên mặt nạt người một chút, thích ham món lợi nhỏ một chút cũng thôi đi, nhưng ở trước mặt phái trái rõ ràng chúng ta không thể hàm hồ được! Cha của Trụ Tử đã từng là chiến hữu của tôi, tôi không thể đưa tay giúp đỡ thằng bé đã đủ có lỗi với anh ấy rồi, tôi không thể bị người vạch trần khuyết điểm nói vợ con tôi đi bắt nạt con mồ côi của liệt sĩ! Càng không muốn gia đình của những chiến sĩ khác nói bản thân người nhà tôi không đứng đắn dạy hư con cái của người ta! Ngay cả nhà mình tôi còn không quản tốt được, vậy những huy chương và vinh quang mà tôi dùng mạng đổi lấy trên chiến trường đều không còn ý nghĩa nữa, cô hiểu chưa?”
Trình Lệ Phương khóc đến nức nở, ngồi xổm trên đường không chịu ngừng.
Tô Tiếu Tiếu làm ầm ĩ như vậy, lẽ nào cô ta không sợ sao? Hiển nhiên cô ta sợ, cô ta biết loại người vừa từ nông thôn đi ra không biết trời cao đất dày như Tô Tiếu Tiếu sẽ làm ầm chuyện này lên cho tất cả mọi người biết, càng tố cáo lên các cấp trên, thẳng đến khi đạt được mục đích của cô thì mới dừng lại.
Từ tối hôm qua cô ta vẫn luôn nhịn nhục không dám nói với bất cứ ai, cô ta sợ nói ra thì người chồng hung dữ ở nhà cô ta sẽ đánh cô ta, tuy rằng từ lúc kết hôn cho đến nay Lý Mộc chưa từng đụng vào một ngón tay của cô ta, nhưng cũng chưa từng nói nhiều lời chân thành như vậy với cô ta, bây giờ, ngay cả bản thân cô ta cũng không biết là thoải mái hay là cùi không sợ ghẻ nữa.
Lý Mộc nói với cô ta như vậy, cô ta lại không còn sợ hãi như vậy nữa, anh ta không có ý định đánh cô ta cũng không có ý ly hôn với cô ta, nhưng một đường phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô ta cũng hoàn toàn sụp đổ.
“Được rồi, đừng khóc nữa.” Lý Mộc kéo cô ta dậy: “Sai cũng đã sai rồi, xin lỗi người ta thành tâm một chút rồi sửa đổi lại không phải là xong sao? Kết quả xấu nhất chẳng qua chỉ là về nhà ở nhưng con thật sự không thể dạy như vậy được, dạy con không tốt thì cả đời sẽ hỏng, sau này tôi sẽ ở nhà nhiều hơn một chút, con cái còn nhỏ, chúng ta sẽ cùng nhau dạy.”
Lần này Trình Lệ Phương đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cô ta lau khô nước mắt: “Chuyện xin lỗi Tô Tiếu Tiếu em không làm được, em sẽ xin đến đội hậu cần, sau này cô ta thích dạy thế nào thì dạy như thế, nước sông không phạm nước giếng.”
Cô ta không muốn đi, Lý Mộc cũng không thể kéo cô ta đi được, mà nói với cô ta lúc nữa anh ta sẽ về nhà nấu cơm, kêu cô ta tiết sau dẫn con trai về nhà sớm một chút.
Trình Lệ Phương được thương mà sợ, bình thường anh ta coi những binh lính đó của mình như anh em ruột, đừng nói là buổi trưa cho dù là tối cũng rất ít khi trở về ăn cơm mà toàn ăn chung với lính của anh ta ở nơi đóng quân, có đôi khi thậm chí còn ở luôn nơi đóng quân. Nói một cách không hề khoa trương thì kết hôn nhiều năm như vậy rồi, một nhà ba người bọn họ vẫn chưa từng một lần cùng ăn cơm trưa với nhau.
Lý Mộc nhìn thấy vẻ mặt của cô ta mới biết mình đã xem nhẹ gia đình này quá nhiều, đừng nói là đoàn trưởng Triệu mà cho dù là các lữ trưởng, sư trưởng bình thường cũng đều về nhà ăn cơm khi có thể, cố hết sức ở chung với người nhà nhiều hơn, anh ta thật sự quá không nên làm vậy.
“Được rồi, sau này buổi trưa anh sẽ cố hết sức về nhà ăn cơm chung với mọi người.”
Lý Mộc nói xong, vỗ lên vai vợ mình rồi quay người rời đi.’
Bạn cần đăng nhập để bình luận