Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 433: Học chung

“Tiếu Tiếu, nếu như em không ngại chị ngốc, vậy sau này chị sẽ cùng học với em.
Tô Tiếu Tiếu cầm tay của Bánh Trôi nhỏ vung lên: “Có thêm một người bạn học chung với mẹ, mẹ cầu còn không được, có phải không Bánh Trôi nhỏ?”
Cô gái nhỏ híp mắt hiện ra cái lúm đồng tiền nhỏ, gật đầu: “Đúng đó mẹ, dì Nhã Lệ và mẹ cùng nhau học, mỗi ngày đều tiến bộ.”
Nhã Lệ xoa đầu đứa trẻ xinh xắn: “Được, dì Nhã Lệ nghe lời Bánh Trôi nhỏ nhà chúng ta, cùng nhau chăm chỉ học hành, mỗi ngày đều tiến bộ.
Hành động của bộ trưởng Khương rất nhanh, trong vài ngày đã giải quyết xong chuyện này. Đám trẻ lại bắt đầu bận rộn công tác trong kỳ nghỉ hè, mỗi ngày viết xong vẽ xong sẽ được Hàn Thành dẫn tới chỗ bộ trưởng
Khương. Phía bên bộ trương Khương có ý kiến phê duyệt sẽ phái người đưa cho Hàn Thành để lũ trẻ sửa lại. Nếu không có, đám trẻ sẽ chuyên tâm đầu tư vào sản xuất, tích đủ lượng trong một tuần gửi đến bên nhà xuất bản xét duyệt, bên đó có ý kiến xét duyệt sẽ gửi trở về tiếp tục sủa, nếu không có, bên này sẽ không ngừng vận chuyển.
Đầu óc của đám trẻ cũng không biết được cấu tạo thế nào, chỉ trong một tháng ngắn ngủi vậy mà bọn trẻ đã tích đủ lượng của một năm hơn năm mươi tuần. Bộ trưởng Khương và người phụ trách bên nhà xuất bản vô cùng ngạc nhiên về khả năng sáng tạo của đám trẻ.
Thời gian cần thiết để in ấn sách, báo chí và tập san khá dài và chậm hơn báo giấy, cho nên đến giữa tháng chín khai giảng, tranh chữ chuyện xưa dài kỳ với hình thức sáng tác liên hoàn họa của đám trẻ đã xuất hiện ở trên tờ nhật báo nào đó.
Dựa trên bản gốc quá trình học hành và sinh hoạt của lũ trẻ thuộc quân đội này, một “liên hoàn họa” lấy tên là “kiến thức thay đổi vận mệnh” do ba đứa trẻ năm đến mười một tuổi tự động sáng tác, xoay quanh việc học và sinh hoạt của bọn trẻ ngày đầu tiên xuất hiện trên báo đã nhận được sự hưởng ứng rất lớn.
Bởi vì bên dưới có để một số trang đơn giản giải thích về bối cảnh của ba cây bút chính và của nhân vật chính, mọi người không tin chữ và tranh có bản lĩnh thâm sâu như vậy lại đến từ tay ba đứa trẻ, mấu chốt là câu chuyện
còn do người ta tự chủ sáng tác.
Cứ như vậy một đồn mười mười đồn một trăm, Cơm Nắm, Trụ Tử và Bánh Đậu nhỏ đi học chưa được vài ngày đã được bạn học, phụ huynh thậm chí là giáo viên đọc được báo giấy “vây công” hỏi dài hỏi ngắn còn muốn được tiết lộ thông tin, ba đứa trẻ lại thật sự “nổi” một phen.
Mới đầu Nhã Lệ cùng Tô Tiếu Tiếu học vô cùng khó khăn, cô ấy đã thoát ly khỏi sách giáo khoa thật sự quá lâu rồi, muốn lập tức nhặt lại quả thật không phải chuyện dễ dàng như vậy, may mà cô ấy chịu khó cần mẫn cũng bền bỉ, cắn răng kiên trì, Tô Tiếu Tiếu gần như bắt đầu bổ sung từng chút một kiến thức từ cấp hai cho cô ấy. Công sức không phụ lòng người, Tô Tiếu Tiếu nói không sai, có thể sinh ra một đứa trẻ thông minh như Trụ Tử nhỏ vậy làm sao cha mẹ có thể là kẻ ngốc được?
Nhã Lệ dùng thời gian hơn hai tháng cuối cùng cũng bổ sung từng chút một cơ bản, sau đó tìm được đúng cách học đã học dễ dàng hơn.
Tin đồn khôi phục kỳ thi đại học càng ngày càng nhiều, chuyện này không biết từ khi nào đã bắt đầu biến thành đề tài câu chuyện của toàn dân, dường như người nào cũng đang thảo luận về chuyện này, như thể binh đã đến dưới thành chỉ đợi một tiếng kèn hiệu lệnh là thiên quân vạn mã có thể đá nát cửa thành công thành đoạt đất.
Ngày hai mươi mốt tháng mười năm một chín bảy bảy, một ngày này không có gì khác biệt với ngày bình thường. Gần đây cả gia đình Tô Tiếu Tiếu đều tập thành một thói quen vừa ăn vừa nghe thời sự phát thanh, vì bọn họ cũng giống như nhân dân cả nước đều đang đợi một tiếng “kèn hiệu lệnh” này. Một ngày này, tin tức khôi phục kỳ thi đại học thông qua sóng điện phát ra từ trong chiếc máy phát thanh đã đồng hành cùng với bọn họ nhiều
năm nay.
Tô Tiếu Tiếu nghe xong tin tức này cả người ngây ra rất lâu, dù sao biết và chứng thực mọi chuyện là hai chuyện khác nhau, kiếp trước cô thấp thoáng nhớ là mùa thu năm một chín bảy bảy tuyên bố rồi mùa đông mở cuộc thi, cụ thể là ngày nào thì cô cũng không có ấn tượng.
Cơm Nắm cố gắng nuốt nửa quả trứng gà vừa mới nhét vào trong miệng: “Mẹ ơi con không nghe lầm chứ? Vừa rồi có phải phát thanh nói sắp khôi phục kỳ thi đại học không?”
Đúng vậy, không chỉ Tô Tiếu Tiếu đang đợi mà đám trẻ cũng đang đợi cùng cô, bọn trẻ đều biết mẹ muốn tham gia thi đại học bao nhiêu, muốn đi tới thủ đô học đại học cỡ nào.
968 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận