Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 542: Người lười nhất

Đám trẻ cũng nghe nghiêm túc, lại có thêm một tầng hiểu biết nữa về Tô Tiếu Tiếu. Bọn trẻ vẫn luôn biết cô rất
thông minh và rất tuyệt vời, nhưng không ngờ cô lại lợi hại như vậy. Ở trước mặt bọn trẻ cô là người mẹ hiền dịu dàng như nước, còn trước mặt công việc cô cũng làm đến mức bày mưu tính kế, tài trí mưu lược kiệt xuất.
Bánh Đậu nhỏ híp mắt dựng ngón cái với mẹ: “Mẹ thật giỏi”
Những đứa trẻ khác cũng dựng ngón cái theo, đồng thanh hô: “Thật giỏi”
Bây giờ chú lão Dương ở nhà Tô Tiếu Tiếu, mới sáng sớm ông ta thức dậy đã về tiệm làm việc. Bạch Lan cũng
như vậy, trời còn chưa sáng đã dậy chuẩn bị, thật ra hôm nay giống như hôm qua chỉ làm buổi trưa nên cũng sẽ không bận cho lắm. Sủi cảo đều đã gói xong từ trước, toàn bộ nguyên liệu cũng đều tập trung đủ cả. Bàn trên bếp không biết đã được bọn họ lau qua lau lại bao nhiêu lần đến mức có thể soi như gương. Bọn họ đều quá hưng phấn không ngủ nổi, cứ đòi đợi ở trong tiệm mới yên tâm.
Gần đây Hàn Thành vội theo tiến độ hạng mục bận đến tối mắt tối mũi, ngay cả thứ bảy cũng không nghỉ. Mới
sáng rời giường đã ăn sáng trong tiệm, sau khi “Tam Xan Tứ Lý” khai trương đây vẫn là lần đầu tiên anh tới. Cho dù biết thực lực của con trai nhà mình và Trụ Tử nhưng anh vẫn bị ngạc nhiên một phen, Mới đầu Tô Tiếu Tiếu
nói giao toàn bộ quyền thiết kế trong tiệm cho đám trẻ anh còn nói có phải hơi mạo hiểm quá không, không ngờ hiệu ứng tạo ra lại tốt như vậy.
Hàn Thành nhìn hoa cỏ và trứng gà mang vẻ thiếu nhi ở dưới cùng, liếc mắt đã có thể nhìn ra được là kiệt tác
của ai. Trên quầy thu ngân còn đặt một chậu hoa hải đường chuyển từ nhà qua, lì xì nhỏ treo lên từ đợt tết vẫn còn đấy, trên cửa sổ dán hình cắt giấy xinh đẹp mà Cơm Nắm cắt, ở cửa ra vào cũng dán các loại câu cát tường mà đám trẻ viết, cũng chỉ có một người mẹ như Tô Tiếu Tiếu mới có thể dạy ra những đứa trẻ lanh lợi như vậy, làm ra tiệm cơm khiến người cảm thấy mới mẻ như thế.
So với thiết kế rập khuôn có nề nếp đó, tiệm cơm như vậy có thể xưng là hạc trong bầy gà. Cho dù mọi người
không ăn cơm cũng muốn vào ngồi thêm một lúc, hơn nữa sẽ một đồn mười mười đồn một trăm mang tới hiệu ứng quảng cáo, chắc chắn sau này một nửa sinh viên đại học thủ đô đều sẽ tới nơi này tham quan. Không thể không nói vợ anh thật sự rất thích hợp làm kinh tế.
Đám trẻ lục tục rời giường chuẩn bị đi tới “Tam Xan Tứ Lý” ăn bữa sáng, ngay cả Bánh Trôi nhỏ cũng dậy sớm
theo các anh. Bây giờ người lười nhất trong nhà đã biến thành Tô Tiếu Tiếu. Trời vừa lạnh cô đã rúc trong ổ chăn không muốn chui ra, còn dặn dò Bánh Trôi nhỏ kêu các anh mang ít đồ ăn sáng về cho cô chứ cô không thể tới tiệm sớm được.
Mẹ không dậy giúp Bánh Trôi nhỏ cột tóc, cô gái nhỏ tự mình mặc xong quần áo, ôm mặt mẹ thơm chào buổi
sáng một cái mới dụi mắt, đầu bù tóc rối đi ra ngoài, suýt chút nữa đụng phải Trụ Tử nhỏ đã rửa mặt xong quay
về.
Trụ Tử nhỏ cúi người ôm cô gái nhỏ lên: “Sao Bánh Trôi nhỏ lại dậy sớm như vậy? Sao không ngủ thêm một lúc
nữa đi?”
Bánh Trôi nhỏ ôm cỏ anh trai cọ cọ, nằm nhoài lên đầu vai của cậu bé với vẻ buồn ngủ, đáp bằng giọng non nớt: “Bánh Trôi nhỏ muốn ăn bánh trôi nhỏ đó anh ơi”
Trụ Tử nở nụ cười: “Trong tiệm chưa có bánh trôi nhỏ, nếu em muốn ăn lát nữa anh dẫn em ra ngoài ăn nhé”
Bánh Trôi nhỏ mềm mại đáp: “Vâng”
Trụ Tử nhỏ xoa mái tóc em gái, trái tim cũng sụp một góc theo.
“Cơm Nắm, em dẫn các em tới tiệm ăn sáng trước đi, em gái muốn ăn bánh trôi, lát nữa anh sẽ dẫn con bé ra
ngoài ăn” Trụ Tử nói với Cơm Nắm.
Bánh Bao nhỏ vừa nghe thấy đã lập tức giơ tay: “Anh Trụ Tử, em cũng muốn bánh trôi nhân mè!” Trụ Tử đáp: “Vậy em đợi một chút, chờ em gái rửa mặt xong chúng ta sẽ ra ngoài. Cơm Nắm bảo: “Cũng đã lâu rồi chúng ta chưa ra ngoài ăn sáng, dứt khoát đi chung đi. Trụ Tử lắc đầu: “Các em vẫn nên về tiệm ăn đi, chú lão Dương không thấy chúng ta qua sẽ sốt ruột. Cơm Nắm lớn sau khi trưởng thành không còn giống giống Cơm Nắm nhỏ lúc còn nhỏ thích ăn đồ ngọt như vậy
nữa, so giữa bánh trôi và sủi cảo, cậu bé quả thật muốn ăn sủi cảo hơn: “Vậy được, em và Bánh Đậu nhỏ đi qua
đó trước.
Bánh Bao nhỏ cắn ngón tay mũm mĩm, chớp đôi mắt to hỏi: “Anh Trụ Tử, em vừa muốn ăn sủi cảo vừa muốn ăn bánh trôi, em có thể ăn sủi cảo trước, anh giúp em mua một phần bánh trôi về được không?”
Trụ Tử bật cười, nhéo gương mặt của Bánh Bao nhỏ: “Được, chỉ cần em ăn được thôi”
1013 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận