Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 575: Cố Triển Vọng

Cơm Nắm từ phía sau xách áo cậu bé lên: “Lần sau còn chạy nhanh như vậy anh hai sẽ đánh mông em. Bánh Bao nhỏ bị giữ chặt, hai tay kéo áo mình, nhăn mũi đáp: “Anh hai, anh thả em xuống đi, hôm nay em đói thật mà”
Cơm Nắm thả cậu bé xuống, vò loạn tóc cậu bé: “Lần sau không được viện cớ này nữa.
Bánh Đậu nhỏ nhã nhặn nhất, cậu bé dắt Điềm Điềm còn giúp Bánh Bao nhỏ đeo cặp sách nên hiển nhiên đi cuối cùng, vừa trở về đã nhét cặp sách vào trong lòng Bánh Bao nhỏ: “Còn chạy lung tung nữa lần sau anh nhỏ sẽ không đeo cặp sách giúp em nữa.
Bánh Bao nhỏ nghe lời anh nhỏ nhất, ôm cánh tay cậu bé tỏ vẻ đáng yêu: “Anh nhỏ tốt bụng nhất định sẽ tha thứ cho bé đúng không? Lần sau bé nhất định sẽ nắm chặt tay anh nhỏ giống như Điềm Điềm, không chạy lung tung nữa”
Bánh Đậu nhỏ duỗi tay giúp cậu bé chỉnh lại mái tóc bị Cơm Nắm vò loạn, tức giận bảo: “Lát nữa em đi ngủ chắc chắn lại quên.
Bánh Bao nhỏ nhảy cẫng lên: “Không quên không quên.
Chú lão Dương bưng cơm đã sớm chuẩn bị xong lên, đám trẻ lần lượt đi rửa tay trở về vây quanh bàn ăn cơm một cách có quy củ, ngay cả Bánh Bao nhỏ vừa rồi còn gào khóc nghiêng trời lệch đất cũng không ăn như hổ đói mà cậu bé ăn từng miếng to rất ngon, nhưng rất có quy tắc.
Đồng chí nam đeo kính không cần hỏi cũng bàn đó được giữ lại trước, những bàn khác đều ngồi đầy người nhưng duy chỉ có cái bàn trong góc đó là mọi người rất ăn ý không ai vào ngồi, nếu những bức tranh trên tường đó là do đám trẻ tự tay vẽ ra, vậy vừa nhìn đã biết là một hoặc là vài người trong đám trẻ này.
“Bạn học nhỏ, xin hỏi những bức tranh trên tường là các cháu vẽ sao?”
Khi Bánh Bao nhỏ nghiêm túc ăn cơm thường tự động ngăn cách âm thanh bên ngoài, Cơm Nắm, Trụ Tử và Bánh Đậu nhỏ đưa mắt nhìn nhau, cùng nhìn qua theo tiếng nói.
“Chú hỏi chuyện này làm gì ạ?” Cơm Nắm hỏi.
Người đàn ông đeo kính đẩy kính mắt, vừa cười vừa đứng dậy đi về phía bọn trẻ.
Hoa kiều về nước đeo kính mắt này tên là Cố Triển Vọng, năm ngoái cùng cha mẹ về nước gia nhập vào đại quân xây dựng tổ quốc, bây giờ đang dự định đầu tư làm một trung tâm thương mại, tuy nói xí nghiệp tư nhân cần phải qua vài năm nữa mới có thể hiện thực hóa, nhưng bây giờ có trăm việc cần phải lo, để chiêu mộ thương nhân thu hút đầu tư cũng sẽ có vài trường hợp đặc biệt, tuy rằng trung tâm thương mại này lấy danh nghĩa quốc gia nhưng tỷ lệ chiếm vốn của nhà nước đã rất thấp rồi, thấp đến mức ngay cả quyền quyết sách cũng không có. “Bạn học, là như vậy? Cố Triển Vọng chỉ vào tranh tường: “Bọn chú muốn mời những người vẽ những bức tranh này đi giúp vẽ ở trung tâm thương mại của bọn chú, thời gian dễ bàn thù lao cũng dễ bàn, trung tâm thương mại cũng chưa xây xong nhanh như vậy, kỳ nghỉ hè qua vẽ cũng được, chú đảm bảo sẽ trả đãi ngộ tốt nhất cho các cháu”
Cơm Nắm cũng chẳng hề nghĩ ngợi mà lắc đầu đáp: “Bọn cháu không có thời gian ạ, hơn nữa bọn cháu chỉ giúp thiết kế tiệm nhà mình thôi, không giúp người ngoài.
Cố Triển Vọng hơi dừng lại: “Cho nên những bức tranh này đều là cháu vẽ sao? Thật ra cháu không cần từ chối cháu sớm như vậy mà có thể bàn bạc với người lớn trước, có lẽ bọn họ có ý kiến khác thì sao?”
Cơm Nắm lại lắc đầu: “Tự bọn cháu có thể quyết định được, vật quý vì hiếm, nói một cách nghiêm khắc thì chúng ta cũng được tính là đối thủ cạnh tranh, bọn cháu giúp chú vẽ trung tâm thương mại vậy sau này tiệm
của bọn cháu sẽ không phải là duy nhất nữa, nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn của bọn cháu” Cố Triển Vọng: “…” Có phải đứa trẻ này nghĩ hơi nhiều rồi không?”
Anh ta có hơi nghi ngờ cuộc đời, nhìn tiệm nhỏ cùng lắm hơn năm mươi mét vuông này đã ưu tú đến mức có thể làm đối thủ cạnh tranh của anh ta sao?
“Năm nay cháu mấy tuổi rồi?” Đứa trẻ này cùng lắm chỉ mười mấy tuổi thôi? Ngược lại logic nói chuyện và lý luận khiến người không có cách nào phản bác.
Cơm Nắm đáp: “Mười một tuổi ạ, không liên quan đến tuổi tác, lúc năm tuổi cháu đã có thể tự quyết định chuyện của mình
Bánh Bao nhỏ ăn xong một bát cơm cuối cùng cũng ngẩng cái đầu nhỏ nần nẫn thịt lên khỏi bát cơm của mình, tiếp một câu: “Nhà bọn cháu rất dân chủ đó, khi cháu ba tuổi đã có thể quyết định mình có thể ăn ba bát cơm hay là năm bát cơm đó. Chú lão Dương ơi, cháu muốn thêm bát cơm nữa.
Cố Triển Vọng: “…” Đứa bé nần nẫn thịt còn không biết đã dứt sữa hay chưa này lại còn biết dân chủ? Người nhà này thật hay, anh ta lại càng tò mò xem rốt cuộc là cha mẹ thế nào mới có thể dạy được con như vậy.
1014 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận