Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 401: Chửi bậy

“Cút mẹ đi!” Lý Ngọc Phụng rất ít khi chửi bậy, lúc này cũng không nhịn được nữa: “Cái gì mà nhà bọn tôi dám
qua lại với bọn họ? Tô Vệ Dân là đội trưởng đội sản xuất, người ta tới đại đội chúng ta chính là xã viên của chúng ta, giúp một tay thì đã sao?”
Lưu Thủy Tiên dừng tay đang lau tóc lại: “Vậy chủ nhiệm Hàn nhà các người thì sao? Năm ngoái tôi nhìn thấy anh ta đi vào nhà bọn họ nói chuyện rất lâu mới đi ra, năm nay còn gửi đồ cho bọn họ nữa, còn cả Đại Bảo Tiểu Bảo nhà các bà thì sao? Ngày nào cũng chạy tới nhà bọn họ, người nhà này chắc chắn là người tốt. Thím Lý, tôi
cũng nói thẳng với bà luôn, cho dù bọn họ có về thành phố hay không thì tôi cũng bằng lòng gả cho Dương Lâm, tôi đảm bảo sau này nhất định sẽ an phận thủ thường”
Lưu Thủy Tiên kéo tay Lý Ngọc Phụng: “Thím Lý, bà giúp tôi có được không? Năm nay tôi đã ba mươi rồi, tôi còn
không gả cho người ta nữa thì phải chết già ở cái thôn này mất. Mệnh tôi không tốt, năm đó cũng sắp tòng quân theo chồng thì chồng lại chết, cũng không để lại cho tôi một đứa con nào, chỉ còn lại một mình tôi ở nơi này, nhà mẹ đẻ mặc kệ tôi, phía bên nhà chồng đã sớm chia nhà rồi, hoàn toàn không có người nào quan tâm sự
sống chết của tôi. Chút tiền trợ cấp ít ỏi đó của chồng tôi cũng không chống đỡ được bao lâu, tôi chẳng qua chỉ muốn tìm một chỗ dựa mà thôi.
Các bà đều cười chê tôi là quả phụ phong lưu mắt cao hơn đầu, nhưng thím Lý, Lưu Thủy Tiên tôi ngoại trừ tâm
nhãn hơi nhỏ, cái miệng hơi xấu ra, tôi ở trong thôn này đã từng làm ra chuyện gì quá đáng chưa? Những người đàn ông đó không quản nổi mắt mình cứ nhất định nhòm ngó người tôi, tôi có thể làm thế nào? Tôi đã tốt nghiệp cấp ba, lớn lên không tệ, nếu không phải chồng chết thì giờ tôi cũng giống như Tiếu Tiếu nhà
các bà, ở nhà do bộ đội sắp xếp rồi chăm con, nào có đến mức phải như vậy? Nếu như tôi giống như Tô Tiếu Tiếu nhà các bà, có những trưởng bối như các bà giúp đỡ thì cũng không đến mức phải tự mình ra mặt tìm
chồng. Bà nhìn bà mai Từ giới thiệu cho tôi đều là người gì đi, tôi cũng cần mặt mũi chứ, thím Lý, tôi thật sự đã không còn đường đi nữa rồi”
Lưu Thủy Tiên nói rồi bật khóc nức nở, hai năm này người mà bà mai Từ giới thiệu cho cô ta đừng nói là ly dị, vợ chết chăm con, mà ngay cả què chân điếc tai đều có hết, lần nào cũng nói thêm một câu “sẽ không phải cô vẫn còn nhớ thương bộ dáng của Hàn Thành đấy chứ, trên đời này có mấy Hàn Thành, có cũng coi thường cổ” bị
chửi kháy như vậy nhưng cô ta vẫn trông mong bà mai Từ giới thiệu đối tượng cho mình, cũng không dám đắc tội với bà ta mà chỉ có thể nhịn.
Cô ta vất vả lắm mới gặp được một người có nhân phẩm không tệ như Dương Lâm, tuy có hơi ngốc một chút
thật nhưng tri thư đạt lễ, tôn trọng đồng chí nữ, tốt hơn những người mà bà mai Từ giới thiệu gấp trăm nghìn lần. Nhưng dù sao người ta cũng về nông thôn rèn luyện, mới đầu không biết lai lịch của anh ta nên cô ta hoàn toàn không dám, cô ta chỉ thầm quan sát cả gia đình bọn họ suốt thời gian rất dài. Người nhà này tác phong rất
khiêm tốn, cả gia đình đều là người tốt, lại thêm người nhà họ Tô vẫn luôn có qua lại với bọn họ, cho nên cô ta mới dám thăm dò Dương Lâm.
Thật ra cô ta nhìn ra được Dương Lâm đã rung động rồi nhưng không biết tại sao hôm nay đột nhiên lại hối hận. Trước đó trong thôn có cô gái vì gả cho thanh niên trí thức mà nhảy sông ở trước mặt anh ta, sau đó thanh niên
trí thức cứu người nhảy xuống cũng chỉ có thể bị ép lấy cô ta, sau này còn sinh hai đứa con, bây giờ cũng sống rất tốt, dưới tình thế cấp bách Lưu Thủy Tiên mới nghĩ đến cách này.
Cô ta hoàn toàn không cân nhắc đến việc Dương Lâm có biết bơi hay không, có nhảy xuống cứu cô ta hay
không, nếu không phải gặp ba đứa trẻ nhà họ Tô thì hôm nay cô ta thật sự đã giao cái mạng nhỏ này cho hà bá
rồi.
Tô Tiếu Tiếu đứng ở cửa nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nếu không sao lại nói người đáng hận nhất định có chỗ đáng thương? Ở một mức độ nào đó mà nói Lưu Thủy Tiên cũng là một người đáng thương, nếu không
phải cô có người nhà như vậy và gặp được Hàn Thành thì tình cảnh của cô cũng sẽ không tốt hơn cô ta bao
nhiều.
Ở thời đại kỳ thi đại học bị tạm dừng, không có thư giới thiệu thì không thể bước ra khỏi thị trấn này, cô gái xuất thân từ nông thôn muốn gả cho người trong thành phố quả thật còn khó hơn lên trời, Lưu Thủy Tiên cũng là
một người vai không gánh được tay không thể nâng, cũng thật sự không còn đường đi nữa.
1021 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận