Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 223: Nhớ vợ con

Tuy rằng hôm qua đã ăn món kho và có khả năng ngày mai vẫn phải ăn món kho tiếp, nhưng đám trẻ vẫn rất thích ăn, đặc biệt là thích rưới nước sốt vào cơm, hôm nay cách làm mới là nghiền nát đậu phụ trộn với cơm, Cơm Nắm nhỏ lại ăn hai bát cơm to.
Ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng ăn hết một bát cơm, cậu bé thích món đậu phụ sốt.
Tô Tiếu Tiếu thấy hơi ngấy, cũng chỉ ăn đậu phụ sốt và trứng kho còn thịt thì không động vào mấy, buổi tối có khả năng cô phải ăn cà chua xào trứng để giải ngấy mới được.
Bát đũa buổi trưa là hai đứa lớn rửa, sau bữa cơm bọn trẻ cứ đòi giành lấy rửa, còn nói gì mà đồng chí Hàn Thành không có ở nhà nên công việc này là của tụi trẻ.
Tô Tiếu Tiếu ở bên cạnh nhìn tụi trẻ rửa với vẻ thấp thỏm lo lắng, chỉ sợ bọn trẻ bất cẩn đánh rơi bát, phải biết rằng thời buổi này ngay cả cái bát cũng có thể tính là tài sản cố định, muốn mua một cái bát mới cũng không dễ dàng đến vậy, đánh rớt bát còn đỡ, chỉ lo bọn trẻ làm mình bị thương.
Phỏng chừng trước đây Trụ Tử nhỏ ở nhà đã rửa không ít lần, hai đứa lớn chung sức hợp tác cũng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ mà không xảy ra chuyện gì.
Sau khi ngủ trưa hai đứa lớn đi học, còn Tô Tiếu Tiếu bắt đầu chấm bài thi.
Bài thi của Cơm Nắm và Trụ Tử tốt nhất, gần như không có chỗ nào cần sửa, chữ cũng viết đẹp nhất, đặc biệt là Cơm Nắm nhỏ, khi mức độ cố gắng như nhau, mấy thứ như thiên phú này mới lộ rõ ra, cậu bé quả thật là một đứa trẻ có ngộ tính cao nhất, cũng rất cố gắng.
Chữ của học sinh trong cả lớp cũng xem như không có trở ngại gì, ít nhất thì tốt hơn bộ dạng gà bới mới đầu rất nhiều.
Tô Tiếu Tiếu ra đề đều là mấy câu hỏi căn bản, nhưng toàn bộ bài thi sửa xong cũng chỉ có Cơm Nắm và Trụ Tử
là được điểm tuyệt đối, những người khác ít nhiều vẫn sẽ bị trừ một điểm, dù sao ngộ tính của mỗi người khác nhau, người không đạt yêu cầu cũng có nhưng chỉ chiếm số ít.
Con trai của cô Mạc, Châu Đại Vi chính là một trong số ít không đạt yêu cầu.
Sửa bài hết nửa ngày, Tô Tiếu Tiếu xoa mi tâm đau nhức, điều khiến cô cảm thấy khó hiểu chính là bản thân cô Mạc vốn cũng là giáo viên ngữ văn, lại còn dạy lớp cao hơn nhưng không biết tại sao ngữ văn cơ bản của con trai
mình lại kém như vậy, lại còn là xếp thứ ba từ dưới lên.
Ngày thứ ba Hàn Thành đi công tác đã nhớ cô.
Thời buổi này, suy nghĩ gọi điện thoại tán gẫu đó của Tô Tiếu Tiếu cũng không thể thực hiện được. Bữa sáng vẫn là Tiểu Đỗ đưa tới như cũ, hôm nay là bánh bao và sữa đậu nành, Tô Tiếu Tiếu không ngờ bữa sáng ở nhà ăn bộ đội còn rất phong phú, mỗi ngày đều thay đổi đa dạng. Nhưng cô lo lắng ngày nào cũng ăn như vậy thì phiếu lương trong nhà sẽ không đủ, đến lúc đó ngay cả lương thực cũng phải vào chợ đen đổi. “Cơm Nắm, ngày mai bảo chú Triệu của con không cần mua đồ ăn sáng nữa, nửa cân bột mẹ có thể làm ra rất nhiều bánh bao, còn đi tới nhà ăn mua có khả năng chỉ có thể mua được ba cái. Bây giờ trời lạnh rồi, chiều nay mẹ sẽ bớt thời gian đi làm ít bánh bao, ngày mai chúng ta ăn cháo khoai lang với bánh bao, được không?”
Đám trẻ ăn gì cũng không có ý kiến.
Trụ Tử gật đầu: “Dì Tô nấu gì cũng ngon hơn ở nhà ăn.
Cơm Nắm nhỏ cắn một miếng bánh bao thấy quả thật không ngon như mẹ làm, mới giơ tay xin xỏ một cách yếu ớt: “Mẹ ơi, con có thể xin sáng mai ăn bánh rau khô nướng được không ạ? Con mới ăn có hai cái đã bị cha mang
hết đi rồi, con muốn ăn lắm!”
Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Được được, nhưng trong nhà không có thịt mà chỉ còn lại một ít tóp mỡ, có khả năng sẽ không có ngon như có thịt tươi đâu”
Cơm Nắm nhỏ không chê mà gật đầu: “Tóp mỡ cũng siêu ngon rồi ạ, bánh nướng thơm hơn bánh bao nhiều.
Tô Tiếu Tiếu xoa đầu con trai, đứa nhỏ tham ăn này, tuổi còn nhỏ mà cái gì cũng hiểu: “Ăn nhiều đồ nướng dễ
nóng nên không thể ăn thường xuyên, một tháng ăn một lần là được rồi.
Cơm Nắm nhỏ: “Con biết rồi thưa mẹ, mẹ nấu gì con cũng thích ăn hết.
Tô Tiếu Tiếu ngâm rau cải khô từ trước, nhìn tóp mỡ chỉ còn lại non nửa cái bát con, thôi thì méo mó có còn
hơn không vậy.
Một nhà bốn người vẫn tới trường lên lớp như thường, Trụ Tử nhỏ cõng Bánh Đậu nhỏ về phòng học đọc bài
buổi sáng.
Tô Tiếu Tiếu vừa mới bước chân vào trong văn phòng thì cô Mạc đã sáp tới: “Sao rồi sao rồi? Con trai tôi kiểm tra thế nào rồi?”
1003 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận