Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 547: Tranh giành

Đường Chí Trung vừa nghe bọn họ muốn đưa Điềm Điềm đi lại bắt đầu nôn nóng: “Mẹ, Điềm Điềm là mạng sống của con không thể để bọn họ đưa đi, hay là chúng ta vẫn nên bán nhà đưa một nửa tiền cho bọn họ đi, cũng không thể để bọn họ đưa Điềm Điềm đi được.
“Mày câm miệng” Triệu Tân Muội trừng mắt nhìn đứa con trai kéo chân này: “Mày nói vớ vẩn gì hả? Mày có từng hỏi Điềm Điềm có bằng lòng đi với bọn nó hay không?”
Mã Tiểu Lệ biết con là chỗ yếu lòng của Đường Chí Trung, cô ả không nói hai lời đi tới trước mặt anh ta: “Điềm Điềm, đi theo mẹ, đi ngay lập tức, ngay bây giờ.
Từ sau khi Mã Tiểu Lệ ly hôn đã hơn một năm, hai năm không tới thăm Điềm Điềm, cô bé đã sớm quen sạch sẽ
về cô ả. Cho dù còn nhớ nhưng sẽ chịu đi cùng cô ả sao? Lá gan của cô bé vốn nhỏ bây giờ bị “bà dì hung dữ” dọa sợ lập tức rúc vào trong lòng cha run rẩy, không ngừng lắc đầu: “Tôi không đi với bà, tôi muốn ở với cha và bà
nội cơ!”
Mã Tiểu Lệ muốn đi lên giành con: “Tao là mẹ mày đấy!”
Tô Tiếu Tiếu trốn ở góc tường cũng nghe đủ rồi, đúng lúc xuất hiện: “Ôi, thím Triệu, hôm nay trong nhà náo nhiệt như vậy sao? Hai vị này là…”
Triệu Tân Muội thấy Tô Tiếu Tiếu tới, cả người càng bình tĩnh hơn: “Không phải ai cả, chẳng qua chỉ là một ả đàn bà bỏ chồng bỏ con mà thôi, sao cháu lại tới đây?”
Tô Tiếu Tiếu liếc mắt ra hiệu với bà ta, nhéo mu bàn tay bà ta, đáp: “Chỉ là gần đây trong nhà xảy ra chút chuyện
thật sự không đủ chi tiêu, vội cần tiền dùng, cho nên mới định tới hỏi ba nghìn mà thím nợ cháu khi nào mới trả
đây?”
Triệu Tân Muội: “Cái gì?”
Đường Chí Trung: “Cái gì?”
Ngay cả Mã Tiểu Lệ cũng kêu theo: “Cái gì?”
Tô Tiếu Tiếu lại nhéo bàn tay của Triệu Tân Muội ý bảo bà ta phối hợp, cô băng qua Triệu Tân Muội đi tới trước
mặt Đường Chí Trung: “Mẹ anh nợ tôi ba nghìn không nói với anh sao?”
Đường Chí Trung ngây người, lắc đầu.
Tô Tiếu Tiếu vỗ trán: “Suýt thì quên mất, lúc đó anh về quê vào đội mà. Cô quay đầu hỏi Triệu Tân Muội: “Cho nên thím chưa từng nói với con trai thím rằng thím đã thế chấp nhà cho cháu sao?”
“Gì cơ?
“Cái gì?”
Lần này Đường Chí Trung và Mã Tiểu Lệ đồng thời lên tiếng, Triệu Tân Muội ngậm miệng, bà ta đại khái đoán ra được Tô Tiếu Tiếu muốn làm gì lập tức phối hợp với cô: “Lâu như vậy cháu không tới đòi tiền thím cũng sắp quên mất chuyện này luôn, nào còn nhớ nói với bọn họ đâu. Hoàn cảnh của bọn thím cháu cũng thấy rồi đấy, làm sao còn tiền gì trả cho cháu nữa? Căn nhà tồi tàn này nếu cháu cần thì lấy đi, ai cũng muốn tới giành căn nhà nát này với thím. Cháu lấy đi, để ba bà cháu bọn thím ngủ ngoài đường cũng được.
Tô Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm vào Mã Tiểu Lệ: “Thấy cô gọn gàng sáng sủa như vậy, chắc hẳn cuộc sống cũng
khá lắm đây nhỉ
Cô nói xong còn nghiêng đầu nhìn về phía Đường Chí Trung: “Theo lý mà nói nhà các anh nợ tiền tôi là chuyện trước khi anh và cô ả kết hôn. Mẹ anh vì cho anh lấy vợ nên mới tìm tôi mượn tiền, cho dù các anh đã ly hôn nhưng cô ta vẫn phải giúp anh gánh một nửa tiền nợ. Các anh không trả tiền cho tôi vậy tôi chỉ đành đòi một
nửa tiền của cô ta vậy, không sai chứ?”
Tô Tiếu Tiếu quay đầu lại, hiện ra cái lúm đồng tiền vô hại, nhún vai với Mã Tiểu Lệ, nói như lý đương nhiên: “Cho nên cô ở đây cũng vừa vặn đấy, trả tiền!”
Tô Tiếu Tiếu vừa dứt lời, tất cả mọi người ngay cả Trụ Tử nhỏ ở bên ngoài sân nấp trong góc tường nghe lỏm
cũng ngây người.
Trụ Tử kéo khe cửa, nhiều lần xác nhận người vừa mới nói lời này có phải là dì Tô của cậu bé hay không, nhìn ba lần thấy vẫn không sai, chính là dì Tô của cậu bé nói.
Mã Tiểu Lệ phản ứng xem như cũng nhanh, sẽ không dễ bị Tô Tiếu Tiếu lừa vào tròng: “Cô đang nói lung tung cái gì đấy? Tôi trả tiền gì cơ? Tôi tới để đòi tiền, bọn họ còn nợ tiền tôi kia kìa.
Tô Tiếu Tiếu đáp: “Tôi không nói lung tung, khoản nợ chưa trả mà các cô đã nợ trước khi ly hôn cô có nghĩa vụ
phải gánh một nửa, tôi thấy cả nhà thím Triệu cũng không lấy được tiền ra, nếu đã là nợ trước khi ly hôn hiển nhiên tôi đành bắt chẹt cô rồi, cô không có ý kiến chứ?”
Mã Tiểu Lệ: “Cô…” Đồng chí nữ này lớn lên giống người nhưng sao lại không nói tiếng người như vậy? Bắt chẹt
cô ta là cái gì?
Mã Tiểu Lệ nghẹn mất nửa ngày, cuối cùng nói một câu: “Ai không có ý kiến hả? Chúng tôi đã ly hôn cả rồi, bọn họ nợ tiền có liên quan quái gì đến tôi, dựa vào cái gì tính lên người tôi?”
Tô Tiếu Tiếu đợi chính là câu này của cô ả, Triệu Tân Muội không ngu, Tô Tiếu Tiếu đã giúp bà ta bày sẵn bậc thềm ở đấy rồi, bà ta còn không nghe ra được mới là đồ ngốc.
1028 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận